CHÀNG RỂ TỶ PHÚ

Lý Thanh Tịnh lo lắng Triệu Hùng sẽ bị đả kích, cho nên sau khi cầm lấy điện thoại nói chuyện phiếm với Triệu Hiền vài câu, cô vội vàng cúp điện thoại.

Bầu không khí tốt đẹp ban đầu đột nhiên bị phá hủy bởi sự xuất hiện đột ngột của “Triệu Niệm!”

Con gái đi lấy chồng thì khóc chính là cười, 

Mặc dù Triệu Hùng là đang cười, nhưng Lí Thanh Tịnh có thể hiểu được nội tâm của anh. Lúc này, đó chính là, đó chính là khắc họa chân thực nhất trong lòng Triệu Hùng.

“Tịnh Tịnh, em luôn nói rằng anh nên quan tâ m đến ba của mình hơn, nhưng em nhìn xem, ông ta đã làm ra chuyện gì? Lặng lẽ nuôi dưỡng một đứa con gái ở bên ngoài, lại lớn bằng tuổi của Dao Châu! Chuyện này thật sự là một nổi sỉ nhục với nhà họ Triệu, người đời gièm pha!” Thanh âm của Triệu Hùng lộ ra vẻ vô vùng bi thương.

Lí Thanh Tịnh cũng không ngờ được chuyện này sẽ phát sinh, cô kiên nhẫn thuyết phục Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chuyện này cũng không thể trách ba anh. Sau khi anh rời khỏi Triệu gia, cắt đứt liên lạc với nhà họ Triệu, bất kể Lưu Văn Nhân có phải người Tây Giao hay không, cô ấy cùng với ba anh đã kết hôn cùng nhau, hai người có một đứa con là chuyện bình thường a!”

“Nhưng Triệu Khải Thời luôn miệng nói có tình cảm với mẹ anh, nếu thật sự có tình cảm với mẹ anh, lại làm sao có thể cùng hồ ly tinh đó sinh ra đứa nhỏ? Anh nghĩ ông ta chính là già mà không ra gì, ham mê sắc đẹp, mới có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này!” Triệu Hùng  tức giận đến nổi tính tình trở nên cáu gắt.

“Anh là người luyện võ, kieng kị nhất chính là nóng giận! Ở trong buôn bán có một câu nói tên là đổi vị trí cho nhau để suy nghĩ, nếu anh và ba của anh đổi vị trí cho nhau một chút, nếu anh ở hoàn cảnh như ba của mình, anh sẽ làm thế nào?”

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng trầm mặc, cô tiếp tục nói: “Nếu như em đoán không sai, tại sao ba của anh lại đặt tên con gái của mình là Triêu Niệm? Có phải là đang hoài niệm về mẹ của anh hay không? Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi việc sẽ tốt hơn thôi.”

Triệu Hùng  nghe xong lời nhắc nhở của vợ mình, chợt nghĩ đến tên của em gái “Triệu Niệm”, cũng dường như nghĩ ngay đến điều này.

Triệu Hùng dần an tĩnh lại, Lý Thanh Tịnh cảm giác giờ phút này Triệu Hùng giống như một con sói bị thương, yên tĩnh đến đáng sợ.

Buổi sáng hôm sau, Trần Văn Sơn cùng với sư muội của hắn Vân Dao còn có  Hoa Di, Nông Tuyền, Trọng Ảnh, Đặng Gia Hân, cùng nhau đến cửa chúc Tết.

Vẻ u sầu trên gương mặt Triệu Hùng đã được thổi bay bởi không khí năm mới, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn hiện một nỗi buồn man mác.

“Tiểu Sơn, đi với tôi một chút!” Triệu Hùng gọi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn “Ân” một tiếng, đứng dậy cùng Triệu Hùng đi tới phòng hút thuốc.

Triệu Hùng lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trần Văn Sơn, rồi tự mình cũng châm một điếu.

“Thiếu gia, anh tìm tôi có chuyện gì?” Trần Văn Sơn đối diện Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng thả ra hai vòng khói nói với Trần Văn Sơn: “Tiểu Sơn, cậu còn nhớ tôi nhờ anh điều tra thanh kiếm Tu La ở Thanh Hóa không?”

Trần Văn Sơn nhíu mày, gật đầu nói: “Nhớ rõ, làm sao vậy?”

Triệu Hùng nói: “Lần trước khi tôi đến Thanh Hóa để tham gia bữa tiệc hóa trang của tập đoàn Thiên Vương có gặp một người, bởi vì mọi người đều đeo mặt nạ, ta nhìn không rõ được bộ dáng của hắn. Nhưng hắn có giọng nói giống hệt Dương Hưng, than hình cũng cực kỳ giống! Tôi nghi ngờ Dương Hưng là người của Hán Cẩu.

“Dương Hưng là người của Hán Cẩu?”

Trần Văn Sơn nghe thấy liền chấn kinh, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Thiếu gia, anh xác định chính xác là âm thanh của Dương Hưng sao?

“Vô cùng chắc chắn! Tôi và Dương Hưng quen thuộc đến như vậy, sao có thể không nhận ra giọng nói của hắn!”

Phát hiện lần này của Triệu Hùng, làm cho Trần Văn Sơn rơi vào trầm tư.

Sau khi y hết một nửa điếu thuốc, Trần Văn Sơn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hùng hỏi: “Thiếu gia, nếu Dương Hưng thật sự là người của Hán Cẩu, chuyện này có thể cùng tập đoàn Hoài An có quan hệ không?”

Triệu Hùng nghe thấy như vậy liền sững sờ, hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Dương gia, Kim gia, Cố gia đều là bạn tốt của cha anh, Triệu Khải Thời. Cho nên, Triệu Hùng mới cùng với Kim Trung, Dương Lam, còn có Cố Minh Tuyết đều có mối quan hệ rất tốt.

Triệu Hùng sống lưng trở nên lạnh lẽo, gạt bỏ tàn thuốc trong tay, thở dài nói: “Không biết, nếu thật sự như vậy thì thật kinh khủng!, Tiểu Sơn, chuyện này ngươi đi điều tra xem.”

“Dương Hoài An và Dương Lam, hai người này anh cũng muốn tôi điều tra sao?” Trần Văn Sơn hỏi.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Tra! Đặc biệt để mắt đến Dương Hưng, tôi muốn biết mọi hành tung của hắn. Đúng rồi, cậu muốn tự bản thân điều tra hay nhờ bạn bè điều tra?”

“Tôi có bạn bè ở cả Thanh Hóa và thành phố, tôi sẽ nhờ họ điều tra!”

“Ừm, nếu cậu tra được kết quả, phải mau chóng nói cho tôi biết. Năm sau, tôi có thể phải rời khỏi Lâm Thành một khoảng thời gian.”

“Anh muốn đi đâu?” Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn tươi cười nói: “Tập đoàn Húc Nhật mới mở, bốn bề đã là thọ địch, tôi phải đi tìm trợ lực. Mặc khác, năm sau tôi còn phải đi tỉnh Hải Hoa một chuyến, giúp đỡ tập đoàn Y Hổ, giúp Tống Y Sa giải quyết chuyện của cô ấy.

“Thiếu gia, anh thực sự muốn ra tay giúp người phụ nữ đó?”

“Ừm, tặng cho người khác một đóa hoa hồng, tay sẽ lưu lại hương thơm. Cả 3 tỉnh miền Đông Bắc, phòng thương mại thành phố Vinh ở tỉnh Lam Hỏa đã muốn cùng chúng ta hợp tác. Nếu chúng ta hạ gục Phòng thương mại ở tỉnh Hải Hoa, thì chúng ta có thể tích hợp các nguồn lực thương mại để tự lo cho bản thân, không cần phải e ngại tập đoàn Khải Thời nữa. Ngoài ra, ngoại trừ tập đoàn Khải Thời, những người của Hán Cẩu không chỉ có ưu thế áp đảo so với chúng ta về lực lượng, mà còn không thua chúng ta về tài lực. Nếu nguồn tài chính của chúng không bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng sẽ luôn chiêu mộ những kẻ mạnh, gây ra mối đe dọa cho chúng ta.”

“Thiếu gia, khó khăn rất lớn a!”

Trần Văn Sơn mặc dù không hiểu biết nhiều về hoạt động kinh doanh, những cũng biết Triệu Hùng phải làm gì, đó là những việc vô cùng khó khăn.

Triệu Hùng vẻ mặt kiên điịnh nói: “Ngũ đại gia tộc chúng ta nhân tài ít ỏi, chuyện này nhất định phải có người làm! Cho dù con đường phía trước khó khăn vô cùng, ta cũng buộc phải đi!”

“Thiếu gia, nếu bây giờ lão gia nhìn thấy bộ dáng này của anh, hẳn là sẽ rất vui vẻ!”

“Tiểu Sơn đừng nhắc đến ông ta!, tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì về ông ta.” Triệu Hùng lạnh giọng nói.

Cách đây không lâu, Trần Văn Sơn nghe Trần Thiên Trung nói rằng mối quan hệ bố con giữa Triệu Hùng Và Triệu Khải Thời đã hòa hoãn đi rất nhiều. Tại sao Triệu Hùng vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ với bố mình.

Tuy nhiên đây là chuyện nhà người ta, Trần Văn Sơn cũng không tiện khuyên nhủ.

Hai người từ trong phòng hút thuốc đi ra, Lý Thanh Tịnh đi về phía họ

Trần Văn Sơn cười hóm hỉnh: “Vợ chồng hai người cứ từ từ nói chuyện, ta đi xuống cùng mọi người đây!”

Lý Thanh Tịnh đối diện Triệu Hùng hỏi: “Triệu Hùng, anh cùng Tiểu Sơn nói chuyên đó rồi sao?”

Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, gật gật đầu nói: “Nói rồi!”

Lý Thanh Tịnh cau mày nói: “Nếu Dương Hưng thạt sự là người của Hán Cẩu, như vậy Dương gia có thể cùng Hán Cẩu có quan hệ hay không?”

“Không biết” Triệu Hùng lắc lắc đầu, thở dài nói: “ Hy vọng không có quan hệ.”

Tâm trạng của Triệu Hùng có vài phần đi xuống.

Lý Thanh Tịnh biết Dương Lam và Triệu Hùng có mối quan hệ rất tốt, nếu Dương gia thực sự cùng Hán Cẩu có quan hệ, như vậy tương lai Triệu Hùng phải đối mặt với Dương Lam như thế nào?

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Tịnh trong lòng một mảng tơ vò. Cũng không hy vọng loại chuyện này phát sinh trên hai người bọn họ.

Sau khi hai người họ xuống lầu, Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng có một người bạn đến chúc Tết cậu.”

“Ai” Triệu Hùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Là người bác sĩ Hứa giới thiệu cho em, em định thuê cô ấy làm trợ lý riêng cho anh.”

Triệu Húc lười biếng nói với vợ mình: “Tịnh Tịnh, anh không có văn phòng làm việc cố định, anh không cần trợ lý riêng, hơn nữa em có biết rõ thông tin về người này hay không?”

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Chính vì quen biết người này, em mới để cô ấy làm trợ lý riêng cho anh.”

“Rốt cuộc là ai?”

Triệu Hùng bối rối, không biết người trong miệng Hoa Di và vợ mình nhắc đến là ai. 

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Triệu Hùng thật tò mò, vợ anh nói rằng anh có quen biết người trợ lý cá nhân này, liền nhanh chóng đứng dậy đi đến mở cửa.

Khi nhìn đến cửa mới nhận ra cô ấy là con gái của thầy Hà, Hà Ngọc Kỳ, Triệu Hùng kinh ngạc hô lên: “Hà Ngọc Kỳ, sao cô lại đến đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi