CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Tên đàn ông mỏ nhọn này không quá giỏi ngụy trang, mặc dù miệng anh ta không thừa nhận nhưng biểu tình của anh ta đã hoàn toàn bán đứng anh ta rồi.

Hoàng Thiên nhìn một cái thì đã hiểu bản thân anh đoán không sai chút nào, tên đàn ông mỏ nhọn này thật sự là do Phạm Văn Hùng phái tới.

Phạm Văn Hùng, mày được lắm, cũng đủ độc ác, vậy mà lại muốn dùng xe tông chết Tiêu Tấn!

Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ tới những điều đó, cơn tức giận của anh cũng đè xuống không nổi nữa rồi!

Tiêu Tấn là anh em tốt của anh, vợ của anh em mình bây giờ đang nằm trong bệnh viện, hai chân có thể giữ lại được không còn chưa biết.

Mà sở dĩ bị biến thành như vậy, tất cả đều là do Tiêu Tấn làm việc cho anh nên mới rơi vào kết cục thế này.

Nếu Hoàng Thiên không báo mối thù này cho Tiêu Tấn thì anh cũng không thể ăn nói với chính mình được!

“Vẫn không chịu nói đúng không?”

Hoàng Thiên không kiên nhẫn nữa, lập tức túm lấy cổ áo tên đàn ông mỏ nhọn.

Tên đàn ông mỏ nhọn cũng không còn kiêu ngạo như trước được nữa, lúc đối mặt với Hoàng Thiên, trong ánh mắt anh ta rõ ràng có một tia hoảng loạn.

“Không, tao không quen biết Phạm Văn Hùng gì cả, càng không biết mày đang nói gì!” Tên đàn ông mỏ nhọn như đã hạ quyết tâm, trừng mắt nói với Hoàng Thiên.

“Được, mày cũng có khí phách lắm.”

Hoàng Thiên lãnh khốc nói, sau đó nói với Tiêu Tấn: “Giao cho anh đấy, oan có đầu nợ có chủ, thằng này lái xe tông vợ anh bị thương, anh muốn xử lý nó thế nào thì cứ xử lý như thế.”

“Hiểu rồi!”

Tiêu Tấn không kìm được tức giận mà đáp, anh ta đi qua túm lấy tóc của tên đàn ông mỏ nhọn.

Tên đàn ông mỏ nhọn này cũng rất có cá tính, anh ta để một đầu tóc dài ngang vai, nhưng lần này thì thảm rồi, anh ta bị bàn tay to của Tiêu Tấn túm chặt, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

“AI Mày làm gì vậy? Mày đây là xâm phạm nhân quyền, tao muốn tố cáo mày!”

Tên đàn ông mỏ nhọn a a a kêu to vì đau, tóc bị Tiêu Tấn túm rụng từng mảng lớn.

“Xâm phạm nhân quyền? Con mẹ mày, mày tông xe gãy hai chân vợ tao thì tính sao!” Tiêu Tấn phân nộ hét lên, hung hăng đấm vài quyền vào ngay mũi của tên đàn ông mỏ nhọn đó.

Lại nhìn tên đàn ông mỏ nhọn, toàn mặt đã toàn là máu, khuôn mặt anh ta nào chịu được quả đấm như thép của Tiêu Tấn chứ?

“Con mẹ mày thằng mọi rợ!” Tên mỏ nhọn run rẩy chửi bới, vẫn còn tỏ vẻ bất bình không phục.

đâm tên đàn ông mỏ nhọn.

Hoàng Thiên nhanh chóng cản Tiêu Tấn lại, anh biết con người dưới cơn phẫn nộ có thể làm ra bất cứ việc gì, tuyệt đối không thể để Tiêu Tấn giết chết tên đàn ông mỏ nhọn này được.

Dù sao Tiêu Tấn cũng chỉ là một kẻ lăn lộn trong giang hồ, nếu như thật sự giết người thì cũng không thoát khỏi cảnh tù tội.

Còn nữa, Hoàng Thiên vẫn muốn chuyện của Phạm Văn Hùng ra từ trong miệng tên đàn ông mỏ nhọn này.

“Anh Hoàng Thiên anh đừng cản tôi, tôi phải làm thịt thằng bại hoại này!” Con ngươi Tiêu Tấn đều đỏ cả lên, nhưng mà anh ta nhìn về phía Hoàng Thiên chớp chớp mắt, ý bảo bản thân mình sẽ không xúc động như vậy đâu, chỉ là dọa tên đàn ông mỏ nhọn một chút để anh ta thành thật khai báo thôi.

Lúc này Hoàng Thiên mới yên tâm, nhưng mà anh cũng sợ tên đàn ông mỏ nhọn này sẽ lại tìm đường chết, chọc cho Tiêu Tấn dưới cơn tức giận thọc một dao, vậy thì xong đời rồi.



“Để tôi đi.” Hoàng Thiên kéo Tiêu Tấn ra sau người mình, sau đó nói với hai tên thuộc hạ của Tiêu Tấn: “Tìm cho tôi một sợi dây thừng đi.”

“Vâng.” Hai tên thuộc hạ đi tìm dây thừng, sau đó Hoàng Thiên bảo bọn họ cột hai tay của tên đàn ông mỏ nhọn lại.

“Mày muốn làm gì?” Tên đàn ông mỏ nhọn sợ hãi nhìn Hoàng Thiên hỏi.

“Không phải là mày không chịu nói sao?

Tao sẽ treo mày lên cho đến khi mày nói mới thôi.” Hoàng Thiên nói rồi mở cửa sổ của phòng ngủ ra, ý bảo hai tên thuộc hạ của Tiêu Tấn lôi tên đàn ông mỏ nhọn tới cửa sổ.

Trong tiếng hét thất thanh của tên đàn ông mỏ nhọn, anh ta đã bị treo lên ngoài cửa sổ, bị một sợi dây thừng treo lên giữa không trung, thân thể kề sát vào vách tường.

Độ cao mười mấy tầng, vừa nhìn xuống phía dưới một cái, tên đàn ông mỏ nhọn trong phút chốc đã bị dọa đến tiểu ra quần.

Một đầu khác của dây thừng được một người khác giữ, chỉ cần đối phương buông tay anh ta sẽ rơi xuống, tan xương nát thịt.

Cho dù không rơi xuống thì trong thời gian dài hai cổ tay cũng sẽ tàn phết đi”

Nghe thấy âm thanh run rẩy của tên đàn ông mỏ nhọn, Hoàng Thiên nghi ngờ tên này thật sự mắc chứng sợ độ cao, không thì sao lại bị dọa thành bộ dáng đó chứ?

“Kéo hắn vào đi.” Hoàng Thiên lệnh cho hai thuộc hạ của Tiêu Tấn.

Hai tên thuộc hạ kéo tên đàn ông mỏ nhọn vào, anh ta như một con chó chết ngã nhào trêи mặt đất.

Mồ hôi lạnh của tên đàn ông mỏ nhọn ướt đẫm toàn thân, trong lòng mắng thầm Hoàng Thiên vô cùng biết cách tra tấn người khác.

“Đã chịu nói thì phải nói ra hết, nếu mày còn dám ôm mộng qua loa cho thoát nạn thì tao lập tức sẽ ném mày xuống đây!” Hoàng Thiên trầm giọng nói.

Tên đàn ông mỏ nhọn nhìn sắc mặt lãnh khốc của Hoàng Thiên, anh ta cảm thấy Hoàng Thiên khẳng định không phải đang dọa anh ta.

“Được rồi tao nói, tao thật sự là được Phạm Văn Hùng phái tới, chính là phải lái xe đâm chết Tiêu Tấn rồi giả thành một vụ tai nạn giao thông.” Tên đàn ông mỏ nhọn nói với Hoàng Thiên.

“Còn gì nữa không? Mày con biết gì thì nói ra hết đi.’ Hoàng Thiên lạnh giọng nói.

Lên đàn ông mỏ nhọn lau đi mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói với Hoàng Thiên: “Phạm Văn Hùng chuẩn bị điều sát thủ từ Bắc Giang đến, muốn lấy mạng mày.”

Sát thủ?

Hoàng Thiên nghe xong thì trong lòng chấn động, cái này thì anh thật sự không biết, cũng không biết tin tức này có đáng tin không.

“Sát thủ khi nào thì tới?” Hoàng Thiên lấy lại tinh thần, hỏi tên đàn ông mỏ nhọn.

Tên đàn ông mỏ nhọn lắc đầu nhẹ một cái, nói với Hoàng Thiên: “Cái này thì tao không biết, nhưng mà có thể là sẽ rất nhanh, trước mắt Phạm Văn Hùng vân còn ở thành phố Bắc Ninh chính là ở đây để chờ sát thủ tới, muốn kết thúc tính mạng mày.”

Sắc mặt Hoàng Thiên rất âm trầm, bây giờ anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ quyết đoán.

Ngày hôm qua trong ghế lô của quán rượu nên hoàn toàn phế Phạm Văn Hùng đi mới đúng!

“Anh Hoàng Thiên, phải xử lý tên này thế nào?” Tiêu Tấn hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn nhìn Tiêu Tấn, cảm thấy lửa giận của Tiêu Tấn vẫn chưa tan hết, vì vậy Hoàng Thiên chỉ chỉ tên đàn ông mỏ nhọn rồi nói với Tiêu Tấn: “Tên này giao cho anh, dạy dỗ một trận rồi thôi, tôi không hy vọng anh dính tới mạng người và tòa án.”



“Tôi biết rồi anh Hoàng Thiên.” Tiêu Tấn đáp ứng, anh ta cũng biết Hoàng Thiên là vì tốt cho anh ta, vì vậy trong lòng vẫn rất cảm động.

Bây giờ trong lòng Hoàng Thiên đã có tính toán, vì vậy cũng không ở lại đây nữa, anh bước nhanh ra khỏi phòng trọ.

Vừa mới tới dưới lầu Hoàng Thiên liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang đậu ở chỗ này.

Khi đi qua chiếc xe có rèm che thì cửa xe mở ra, từ bên trong có một người bước ra.

“Cậu chủ.”

Hoàng Thiên nhìn tên đàn ông trước mặt này một cái, đúng là Vũ Thanh!

Thật là không nghĩ tới Vũ Thanh vậy mà lại xuất hiện ở đây, đây thật là điều Hoàng Thiên không ngờ tới.

“Sao anh lại ở đây?” Hoàng Thiên hỏi Vũ Thanh.

“Lên xe rồi nói.” Vũ Thanh mở cửa xe mời Hoàng Thiên lên.

Sau khi Hoàng Thiên lên xe thì Vũ Thanh cũng lên sau, anh ta nghiêm túc nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, thật ra tôi một đường theo cậu tới đây, tôi có một việc quan trọng muốn nói với cậu.”

“Ừ, nói đi Vũ Thanh.” Hoàng Thiên gật đầu, anh cũng rõ ràng việc Vũ Thanh muốn nói chắc chăn không phải chuyện nhỏ, nếu không thì Vũ Thanh cũng sẽ không đích thân đi một chuyến thế này.

Vũ Thanh nghĩ nghĩ rồi nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, hiện tại có một nhóm sát thủ muốn lấy mạng cậu.”

Sao?

Trong lòng Hoàng Thiên chấn động mãnh liệt, xem ra chuyện tên đàn ông mỏ nhọn nói là thật rồi, đến cả Vũ Thanh cũng giúp chứng thực.

Đối với năng lực tình báo của Vũ Thanh, không ở chu gia nhưng lại được quốc gia chiêu mộ, anh ta và thuộc hạ hơn trăm người đã trở thành tổ chức thần bí làm việc vì quốc gia rồi.

“Là sát thủ do Phạm Văn Hùng tìm tới?”

Hoàng Thiên dừng một chút rồi hỏi Vũ Thanh.

Chu tửu lắp bắp kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới Hoàng Thiên vậy mà đã biết việc này rồi.

“Cậu chủ cậu được đấy, xem ra về sau tôi có thể nhẹ nhàng hơn một chút rồi, ha ha.”

Vũ Thanh cười to một trận.

Hoàng Thiên cũng cười, anh rất rõ ràng sỡ dĩ vu tử ở lại thành phố Bắc Ninh lâu như vậy chính là để âm thầm bảo vệ anh, nếu không phải như thế thì cũng không vấn luôn xuất hiện tại thời khắc nguy hiểm.

“Cậu chủ, tôi nhiều nhất là có thể ở lại thành phố Bắc Ninh nửa tháng nữa. Đợi sau khi tôi đi rồi thì cậu phải cẩn thận mọi việ!

cĐặc biệt là người phụ nữ bên cạnh ông chủ, cậu phải đề cao cảnh giác…” Vũ Thanh vô cùng nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên nói.

Hoàng Thiên gật đầu, Vũ Thanh thật sự rất trung thành với anh, trong lòng anh cũng nóng lên.

“Yên tâm đi, người phụ nữ đó vẫn không có bản lĩnh đến mức có thể lấy được mạng tôi đâu.” Hoàng Thiên cười khổ một chút, lại nhớ về chuyện cũ.

Vũ Thanh không muốn nhắc đến đề tài làm cho Hoàng Thiên không vui, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói với Hoàng Thiên:” Cậu chủ, tôi đã điều tra kỹ càng rồi, cha của Phạm Văn Hùng ngày mai bao khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật, thật ra tiệc gì đó là giả, muốn ra tay với vợ và mẹ vợ của cậu mới là thật! Mục tiêu cuối cùng vấn là cậu.”

Hoàng Thiên híp mắt lại, ánh sáng lạnh trong mắt bắn ra bốn phía, anh đã có biện pháp ứng phó rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi