CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

“Người mẹ vợ không bớt lo của tôi kia ngày mai có thể sẽ thật sự đi tham gia tiệc sinh nhật.” Hoàng Thiên nhìn Vũ Thanh nói.

“Ha ha, đấy là việc nhà của cậu chủ, tôi không nên nói tới thì hơn. Nhưng cậu nhắc tới mẹ vợ cậu thì tôi cũng muốn nói vài câu, người mẹ vợ đó của cậu đúng là thiếu đòn!”

Vũ Thanh cười ha ha nói với Hoàng Thiên.

“Hết cách rồi, ai kêu tôi lại treo mình lên một cái cây như người mẹ vợ này chứ? Thôi nói chuyện chính đi, nếu Phạm Văn Hùng đã muốn tìm chết như vậy thì đương nhiên tôi phải tác thành cho hắn rồi.” Hoàng Thiên nói.

Vũ Thanh mỉm cười nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, cậu chuẩn bị đối phó với Phạm Văn Hùng thế nào?”

“Ngày mai tôi mang theo nhiều người một chút, trực tiếp diệt Phạm Văn Hùng luôn là được.” Hoàng Thiên đáp.

Vũ Thanh lắc lắc đầu, nói với Hoàng Thiên: “Cậu chủ, cậu có điều chưa biết rồi, lần này Phạm Văn Hùng chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hơn nữa sát thủ mà hắn điều tới từ Bắc Giang tối hôm nay là tới thành phố Bắc Ninh rồi, toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện đặc thù!”

“Lợi hại như vậy sao?” Hoàng Thiên nhíu mày hỏi Vũ Thanh.

“Đương nhiên! Nếu chỉ là vài tên lưu manh bình thường thì tôi căn bản không cần phải ra mặt, vài tên thuộc hạ của Lã Việt là có thể giúp thiếu gia giải quyết gọn rồi.

Nhưng lần này không được, những sát thủ chuyên nghiệp này thuộc hạ của Lã Việt căn bản không giải quyết được!” Vũ Thanh vô cùng nghiêm túc nói.

Hoàng Thiên biết Vũ Thanh sẽ không nói bừa, nếu Vũ Thanh đã nói như thế thì chắc chắn còn nghiêm trọng hơn so với thế này nữa.

“Được rồi, vậy anh nói thử xem phải làm sao bây giờ?” Hoàng Thiên hỏi ý kiến Vũ Thanh.

Vũ Thanh đã sớm bố trí xong, anh ta cười cười với Hoàng Thiên, nói: “Khách sạn mà Phạm Văn Hồng thuê tôi đã điều tra kĩ rồi. Cậu chủ nếu có hứng thú thì bây giờ chúng ta qua đó một chuyến?”

“Được.” Hoàng Thiên gật gật đầu.

Vũ Thanh không nói hai lời, khởi động xe trực tiếp chở Hoàng Thiên đi đến khách sạn cao cấp đó.

Sau khi vào khách sạn, Vũ Thanh trực tiếp gọi ông chủ ra.

Ông chủ vừa nhìn Vũ Thanh một cái liền cảm thấy có một cỗ áp lực mạnh mẽ, làm trong lòng ông ta phát lạnh.

Điều này cũng rất bình thường, Vũ Thanh đã giết bao nhiêu người cơ chứ, trêи người tự nhiên cũng sẽ phát ra một cỗ sát khí vô hình, đây là điều những người bình thường không cách nào tưởng tượng được.

“Ông chính là ông chủ?”

“Đúng vậy.”

“Tìm một chỗ nói chuyện đi.’ Vũ Thanh nói xong thì tùy tiện túm ông chủ vào một căn phòng.

Ông chủ khách sạn cũng không dám làm ra chút phản kháng nào, sau khi vào phòng thì quy quy củ củ đứng một bên chờ Hoàng Thiên và Vũ Thanh hỏi.

Hoàng Thiên ngồi trêи ghế còn Vũ Thanh lại đứng bên cạnh Hoàng Thiên.

Lúc này ông chủ khách sạn mới phát hiện thì ra Hoàng Thiên mới là người định đoạt, ông ta nhanh chóng cúi đầu khom lưng nói với Hoàng Thiên: “Vị khách này có gì dặn dò sao? Anh chỉ cần mở miệng là được rồi.”

Có Vũ Thanh ở đây tự nhiên không cần Hoàng Thiên phải lo những việc này, lúc này Hoàng Thiên nhìn Vũ Thanh một cái.

Vũ Thanh hiểu rõ, hỏi ông chủ khách sạn: “Có phải có một người tên Phạm Văn Hồng ngày mai muốn bao hết khách sạn của ông tổ chức tiệc không?”



“Đúng đúng đúng, đúng là có chuyện này.” Ông chủ khách sạn nơm nớp lo sợ trả lời.

“Vậy thì tốt, chúng tôi có vài người muốn ẩn úp trước ở khách sạn của ông, ông có thể phối hợp không?” Vũ Thanh nhìn chằm chằm ông chủ khách sạn hỏi.

Ông chủ khách sạn đã bị dọa tới ngốc luôn rồi, ông ta vô thức cảm thấy Vũ Thanh không phải người bình thường, còn muốn phái người ẩn nấp ở khách sạn? Không lẽ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Càng nghĩ càng sợ, ông chủ khách sạn qua một lúc lâu cũng không nói gì.

“Tôi đây không phải là đang thương lượng với ông, tối nay người của tôi sẽ đến đây ẩn núp trước. Nếu ông tiết lộ chuyện này với Phạm Văn Hồng thì hãy cẩn thận cái mạng ông đấy.” Vũ Thanh cảnh cáo ông chủ này.” Ông chủ khách sạn nơm nớp lo sợ trả lời.

“Vậy thì tốt, chúng tôi có vài người muốn ẩn úp trước ở khách sạn của ông, ông có thể phối hợp không?” Vũ Thanh nhìn chằm chằm ông chủ khách sạn hỏi.

Ông chủ khách sạn đã bị dọa tới ngốc luôn rồi, ông ta vô thức cảm thấy Vũ Thanh không phải người bình thường, còn muốn phái người ẩn nấp ở khách sạn? Không lẽ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Càng nghĩ càng sợ, ông chủ khách sạn qua một lúc lâu cũng không nói gì.

“Tôi đây không phải là đang thương lượng với ông, tối nay người của tôi sẽ đến đây ẩn núp trước. Nếu ông tiết lộ chuyện này với Phạm Văn Hồng thì hãy cẩn thận cái mạng ông đấy.” Vũ Thanh cảnh cáo ông chủ Vợ chồng Tiêu Tân gặp phải tai nạn xe cộ, đây chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi, không diệt trừ nhà họ Phạm này thì về sau vĩnh viễn sẽ không có ngày an ổn.

Trong lòng nghĩ những việc này, Hoàng Thiên ngồi trêи xe của Vũ Thanh về tới chỗ anh đậu xe.

Vũ Thanh nói thêm với Hoàng Thiên vài câu nữa rồi mới lái xe rời khỏi nơi này.

Hoàng Thiên leo lên xe của mình, lái xe trở về biệt thự Hải Hoa.

Lâm Ngọc An đang ở trong phòng, trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Cô quá hiểu Trương Lan Phượng, cô biết nếu làm không tốt thì ngày mai Trương Lan Phượng sẽ đi tham gia tiệc sinh nhật.

Mà Hoàng Thiên lại không biết đã đi đâu rồi, hình như lúc đi còn rất vội vàng, điều này làm Lâm Ngọc An càng thêm lo lắng.

Đang định gọi điện cho Hoàng Thiên hỏi thử thì Hoàng Thiên liền về rồi.

“Hoàng Thiên, không sao chứ?” Lâm Ngọc An đứng lên nghênh đón, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói việc Tiêu Tân gặp tai nạn xe cộ, anh sợ Lâm Ngọc An sẽ lo lắng.

Vợ chồng hai người ngồi trong phòng nói chuyện vài câu, tới tối rồi thì lên giường nghỉ ngơi.

Chín giờ sáng ngày hôm sau Trương Lan Phượng đã tới phòng của Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An gõ cửa.

Sau khi Hoàng Thiên mở cửa phòng thì thấy sắc mặt Trương Lan Phượng rất khó coi, trong lòng Trương Lan Phượng bây giờ rất hỗn loạn.

Thực ra Trương Lan Phượng cũng phải căng da đầu mãi mới dám đến đây gõ cửa, hôm nay bà ta trang điểm rất xinh đẹp, chính là một lòng muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của Phạm Văn Hồng.

Ngày hôm qua đã mạnh miệng nói ra, đồng ý với Phạm Văn Hồng sẽ dẫn Lâm Ngọc An cùng đi rồi, vì vậy bà ta mới phồng gan lên đi qua gọi Lâm Ngọc An.

“Ngọc An đâu?” Trương Lan Phượng thò đầu vào phòng ngó nghiêng, hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không để ý tới Trương Lan Phượng, nếu không phải hôm qua đã quyết định sẽ đi tham gia tiệc sinh nhật thì Hoàng Thiên đã sớm đuổi Trương Lan Phượng ra ngoài rồi.

Thấy Hoàng Thiên lại không dạy dỗ bà ba, trong lòng Trương Lan Phượng mừng thầm, lòng nghĩ Hoàng Thiên thay đổi chủ ý rồi sao? Có thể để Ngọc An đi cùng bà rồi à?

“Ngọc An ơi, Ngọc An, con mau mau thay quần áo đi cùng mẹ đi.” Trương Lan Phượng nhìn thấy Lâm Ngọc An thì lập tức hô lên.



Lâm Ngọc An căn bản không muốn đi, thấy Trương Lan Phượng vẫn còn tới gọi cô, trong lòng cô thật sự vô cùng căng thẳng.

Nếu chọc giận Hoàng Thiên thì Trương Lan Phượng có thể lại bị đánh nữa đó.

“Mẹ, ngày hôm qua không phải đã nói rõ rồi sao? Con không đi đâu, mẹ cũng đừng đi.” Lâm Ngọc An nói với Trương Lan Phượng.

“Cái con bé này thật là, hôm qua mẹ đã đồng ý với chú Phạm Văn Hồng của con rồi, con không thể cho mẹ chút mặt mũi được sao?” Trương Lan Phượng rất không vui nói.

Lâm Ngọc An thật sự là phiền muốn chết, cô nói với Trương Lan Phượng: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, Phạm Văn Hồng đó không phải loại người tốt lành gì đâu, mẹ không thể cách ông ta xa một chút à?”

Lời này làm cho Trương Lan Phượng đỏ mặt tía tai, bà ta không nghĩ Phạm Văn Hồng là người xấu.

“Con muốn chọc tức mẹ đúng không!

Sao có thể tin lời nói xằng nói bậy của Hoàng Thiên mà xem người tốt thành người xấu chứ!” Trương Lan Phượng giận đùng đùng nói.

nhưng cô cảm thấy có nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bây giờ Trương Lan Phượng đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.

“Ngọc An, nếu đã nói như vậy rồi thì anh đi cùng em.” Hoàng Thiên đột nhiên nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An kinh hãi, đời nào cô có thể nghĩ tới việc Hoàng Thiên sẽ đồng ý đi cùng cô được chứ?

“Hoàng Thiên, anh nghiêm túc đấy à?”

Lâm Ngọc An không dám tin mà hỏi Hoàng Thiên.

“Ừ, không cần rối đâu, anh đi cùng em, không sao đâu.” Hoàng Thiên gật gật đầu.

Lâm Ngọc An lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù không biết nguyên nhân trong chuyện này nhưng nếu Hoàng Thiên chịu đi cùng cô thì đương nhiên cô rất yên tâm rồi.

Thế này cũng có thể khỏi cãi nhau với Trương Lan Phượng, vậy là Lâm Ngọc An liền quyết định đi cùng với Hoàng Thiên.

Trương Lan Phượng cảm thấy rất ngạc nhiên, bà ta không ngờ rằng Hoàng Thiên sẽ có thay đổi lớn như vậy, thuận lòng đồng ý, lại còn muốn đi cùng Lâm Ngọc An nữa chứ.

Mặc dù Trương Lan Phượng không muốn dẫn Hoàng Thiên theo, nhưng nếu Hoàng Thiên không đi thì chắc chắn Lâm Ngọc An cũng sẽ không đi, vì vậy Trương Lan Phượng cũng đành cam chịu.

Sau khi ra khỏi nhà, Hoàng Thiên lái xe đi thẳng đến khách sạn cao cấp ngày hôm qua.

Trong lòng Trương Lan Phượng rất buồn bực, bà ta chưa nói với Hoàng Thiên là đi đâu, sao Hoàng Thiên đã biết rồi?

“Cậu biết địa điểm Phạm Văn Hồng tổ chức tiệc sinh nhật sao?” Trương Lan Phượng hiếu kì hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cười lạnh một cái, nói với Trương Lan Phượng: “Đâu chỉ biết địa chỉ, Phạm Văn Hồng chuẩn bị bắt bà lại, chuẩn bị xuống tay với Ngọc An, chuẩn bị giết chết tôi, những thứ này tôi đều biết cả.”

“Cậu lại ăn nói hàm hồ gì thế? Sao có thể thế được chứ-” giọng điệu Trương Lan Phượng không tốt lành gì mà nói với Hoàng Thiên.

“Có phải là nói bậy không thì hôm nay sẽ rõ thôi. Nếu tôi mà nói đúng thì sau này bà đừng gây rắc rối rồi đem về nhà nữa, OK?”

Hoàng Thiên không nóng không lạnh nói với Trương Lan Phượng.

“Ý của cậu là tôi đi ra ngoài gây chuyện phải không? Vậy thì cậu nói thử xem thôi đã gây ra họa gì chứ? Tham gia một bữa tiệc sinh nhật thì hại được cái gì?” Trương Lan Phượng vẫn còn rất không phục mà chất vấn Hoàng Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi