CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Tiêu Tấn hét lên một tiếng thảm thiết, theo bản năng, tay trái năm chặt lấy ngón tay phải bị đứt lìa, đau đớn đến nỗi chảy cả mồ hôi.

Mấy chục tên đàn em của Tiêu Tấn sửng sốt, bọn họ đều bị sự đột ngột này làm cho kinh hãi.

Ngay cả Hoàng Thiên cũng vô cùng hoảng sợ, anh thật sự không ngờ hai ngón tay của Tiêu Tấn lại có thể bị bẻ chặt đứt trong nháy mắt như vậy!

Nhìn kỹ, thì Tường Vy đã cầm trong tay một thanh kiếm mềm dài hơn một mét, thân kiếm sắc bén tỏa sáng, lưỡi kiếm dính một ít máu, chính là máu trêи ngón tay của Tiêu Tấn.

“Hừ, các ngươi nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là kết cục của kẻ dám chống đối tôi!”

Tường Vy hừ một tiếng sắc lạnh, bình tĩnh đứng đó, đối với cô ta mà nói việc chặt đứt hai ngón tay của người khác chỉ là chuyện thường như cơm bữa.

“Con đàn bà chết tiệt, dám đối xử với anh Tấn thế này!”

Một trong những tên đàn em của Tiêu Tấn tức giận, mắng một tiếng rồi xông đến.

“Hãy cẩn thận!”

Lần này Hoàng Thiên đã liệu trước, hét lên một tiếng, ngăn tên đàn em sắp xông vào Tường Vy.

“Anh Thiên, anh đừng cản em, để em giết con ả này báo thù cho anh Tấn!”

Tên đàn em của Tiêu Tấn rất trung thành, lúc này hắn không thể kiềm chế được cảm xúc, dù có nói gì cũng muốn giết Tường Vy, và trả thù cho Tiêu Tấn.

“Ha ha, tôi rất khâm phục mấy tên khốn kiếp Bắc Ninh các người đấy, mấy người không sợ chết sao?”

Tường Vy cười nhạo một tiếng, nhìn mấy †ên đàn em bị Hoàng Thiên ngăn lại.

“Mấy người đừng dại mà tự nộp mạng, để tôi xử lý”

Hoàng Thiên trầm giọng nói với mấy tên đàn em của Tiêu Tấn, rồi anh đi về phía Tường Vy.

Tường Vy hơi giật mình khi nhìn thấy điều này, cô ta cứ nghĩ rằng với nhát chém vừa rồi có thể đe dọa được Hoàng Thiên, để anh ngoan ngoãn quay về Kyoto cùng cô ta.

Nhưng không ngờ rằng Hoàng Thiên không những không sợ hãi, mà còn bước tới, muốn so tài với cô.

“Ha ha, tôi nói cho cậu biết, cậu còn muốn ra tay với tôi sao? Nếu làm cậu bị thương thì không được hay lắm đâu.”

Tường Vy cười khúc khích, không thèm để tâm đến thực lực của Hoàng Thiên.

Thực ra cô ta đã đánh giá thấp Hoàng Thiên quá rồi, Hoàng Thiên có mối quan hệ rất thân thiết với Vũ Thanh từ khi anh còn nhỏ, năm đó Vũ Thanh cũng đã dạy cho Hoàng Thiên không ích võ công, cơ bản thì anh đã học được vài thế võ thuật Bình Định cổ truyền.

Tuy rằng mấy năm nay Hoàng Thiên không sử dụng những kỹ năng võ thuật này, nhưng nền tảng vẫn còn, so với người thường thì vẫn tốt hơn nhiều.

Vì vậy, anh không cho mấy tên đàn em của Tiêu Tấn ra tay với Tường Vy kia, và Hoàng Thiên quyết định chính tay mình sẽ quyết đấu với Tuyết Vy.

“Dùng hết thực lực của cô ra hết đi, để tôi xem cô rốt cuộc lợi hại thế nào.”

Hoàng Thiên đứng trước mặt Tường Vy rồi nói với giọng sắc lạnh.

Thấy Hoàng Thiên như vậy, đôi mắt của Tường Vy nheo lại, rồi cô ta cũng quyết liệt đi tới.

“Đã thế rồi, Tường Vy tôi xin phép xúc phạm cậu chủ.”

Tường Vy lạnh lùng nói, vung thanh kiếm mềm mại trong tay, rồi nhắm về phía Hoàng Thiên!

Đường đi của thanh kiếm này rất khó đoán, kiếm mềm có một đặc điểm, đó là quỹ đạo của những cú vung kiếm cực kỳ khó đoán, khiến người khác rất khó lường.

Nếu dùng vật gì đó để chặn lại, thì khi thanh kiếm mềm cong lại rất có thể dễ dàng làm thương thương đối thủ, vì vậy loại vũ khí này mặc dù rất khó khống chế nhưng nếu đã tìm được cách khống chế nó rồi thì cũng rất khó để đánh bại.

Hoàng Thiên không dám bất cẩn, nhanh chóng né những đường kiếm mà Tường Vy vung ra, sau đó anh nhanh chóng di chuyển chân dưới để tiếp cận Tường Vy!

Ai dai Tường Vy sửng sốt, cô ta phát hiện ra rằng bước chân của Hoàng Thiên thực sự rất nhanh!



Cậu chủ Thiên lợi hại vậy sao? Chẳng phải nói cậu ấy chỉ là cậu chủ yếu đuối thôi sao?

Tường Vy đang bối rối, chưa kịp suy nghĩ thì lại vung thanh kiếm mềm trong tay ra cắt ngang eo của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng rất gan dạ khi đối đầu với một người hung dữ như Tường Vy.

Nhưng không gian trong phòng riêng quá nhỏ, lại có rất nhiều người, nên rất khó di chuyển.

Trong lúc bối rối, sau khi Hoàng Thiên tránh được lưỡi kiếm này, anh bất ngờ đánh lừa Tường Vy rồi nhanh chóng nắm chặt lấy cán của thanh kiếm cô ta đang cầm.

Càng đánh Tường Vy càng thấy bực bội, với sức mạnh của mình, thì có lẽ cô ta có thể giải quyết Hoàng Thiên trong tầm tay.

Làm sao có thể nghĩ rằng Hoàng Thiên lại khó đối phó như vậy, hiện tại lại còn bị anh chiếm được thế thượng phong.

Vừa định muốn dùng thanh kiếm mềm để đâm Hoàng Thiên, thì cổ tay phải của Tường Vy đã bị Hoàng Thiên tóm được!

“Không xong rồi!”

Trong lòng Tường Vy cảm thấy bất an, cô †a cảm nhận được một bàn tay to lớn mạnh mẽ, nắm chặt lấy tay cô ta, khiến cô ta đau đến nỗi sắp rơi cả nước mắt.

Nhưng trong lòng Hoàng Thiên lại cảm thấy hơi xao lòng, bởi vì anh cảm thấy cổ tay của Tường Vy rất mềm mại.

Nhưng bây giờ không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc, sau khi Hoàng Thiên nắm lấy cổ tay Tường Vy, anh dùng lực vừa đủ bóp mạnh tay cô ta.

“ÁI”

Tường Vy thực sự không thể chịu đựng được nữa, cổ tay cô ta bị Hoàng Thiên siết chặt, nhìn như sắp đứt ra vậy.

Một tiếng leng keng vang lên, Tường Vy không thể giữ thanh kiếm mềm được nữa, thanh kiếm rơi xuống đất.

Bộp!

“Ây da”

Tường Vy la lên một tiếng, bị Hoàng Thiên đá một phát vào bụng, khiến toàn thân thể mỏng manh giống như diều đứt dây của cô ta, bay ngược ra ngoài!

Phù một tiếng, cơ thể của Tường Vy bị đập mạnh vào đầu giường, lưng của cô ta gần như bị gãy sụn.

Cuộc chiến khốc liệt này chỉ kéo dài chưa đầy một phút, đến nhanh và kết thúc cũng nhanh.

Tuy nhiên, tất cả những người trong phòng riêng đều kinh ngạc, đặc biệt là đám đàn em của Tiêu Tấn, trong lòng rất khâm phục ngưỡng mộ Hoàng Thiên.

Có thể tìm một đàn anh như Hoàng Thiên ở đâu được chứ? Không chỉ là mạnh mẽ, mà còn chăm lo sự an toàn của đàn em.

Người của Tiêu Tấn thầm cảm khái trong lòng, có vài tên đã băng bó lại ngón tay cho Tiêu Tấn, những tên khác thì nhặt những ngón tay bị đứt lại, chuẩn bị đưa Tiêu Tấn đến bệnh viện để nối những ngón tay bị đứt.

Tiêu Tấn không ngờ Hoàng Thiên lại mạnh đến như vậy, tuy rằng trước đây anh ta đã từng thấy Hoàng Thiên dạy cho người khác, nhưng những lúc đó còn có người khác trợ giúp, Hoàng Thiên mới ra tay dạy cho người khác.

Nhưng lần này, ngay khi Hoàng Thiên xuất chiêu, anh đã đánh bại được Tường Vy, điều này thực sự khiến Tiêu Tấn sửng sốt.

Văn Long đớ người ra, nhín chằm chằm vào Hoàng Thiên, sau đó nhìn về phía Tường Vy bị đánh bại, Văn Long đang suy nghĩ làm sao để trốn khỏi đây.

Sắc mặt Hoàng lạnh lùng, hiện tại anh có rất nhiều câu hỏi, muốn nghe đáp án từ miệng Tường Vy.

Nhìn thấy khóe miệng Tường Vy đang chảy máu, Hoàng Thiên biết cô gái này đã bị thương bên trong.

“Đỡ cô ta dậy.”

Chu Thiên chỉ vào Tường Vy đang còn nằm la liệt trêи giường, rồi nói với mấy tên đàn em của Tiêu Tấn.

“Vâng, anh Thiên!”



Một số tên đàn em đồng thanh đáp lại, lao tới tóm lấy Tường Vy.

Tường Vy chỉ có thể khoanh tay chịu trói, cô ta nghiến răng rồi đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổi Hành động đơn giản và nhanh gọn này khiến Hoàng Thiên bất ngờ.

Vội vàng đi đến cửa sổ để kiểm tra, lúc này Tường Vy đã ngã xuống đất, khập khiễng bước lên một chiếc taxi rồi bỏ chạy.

“Cô gái này chạy nhanh đấy.”

“Đúng vậy, dám nhảy ở độ cao như vậy thì đúng là ghê thật.”

“Anh Thiên, anh muốn đuổi theo không?”

Vài tên đàn em của Tiêu Tấn đứng áp trêи cửa sổ tức giận nói.

“Không đuổi kịp đâu, dẫn tên Văn Long theo, rồi đưa Tiêu Tấn đến bệnh viện trước đã”

Hoàng Thiên ra lệnh.

Mấy tên đàn em đồng thanh đáp, rồi áp giải Văn Long rời khỏi khách sạn.

Hoàng Thiên nhờ vài tay đàn em đưa Tiêu Tấn đến bệnh viện trước, sau đó anh đưa thêm bốn tên khác áp giải Văn Long ra khỏi thành phố.

Sau khi đến vùng ngoại ô, tìm được một lùm cây văng vẻ, Hoàng Thiên xuống xe trước.

“Nằm xuống!”

Một tên đàn em của anh áp giải tên Văn Long, liền lôi anh ta ra khỏi xe như một con chó chết.

Vẻ mặt Văn Long sợ đến mức không nhấc chân lên được.

Anh ta cảm thấy Hoàng Thiên đưa anh ta đến nơi xa xôi như vậy, có lẽ là một giết anh tai “Anh Thiên, xin hấy tha mạng cho em, giết người là phạm pháp, anh không thể đối xử với em như vậy được!”

Văn Long sợ hãi suýt nữa khóc, bủn rủn cả chân tay trêи đất nhìn Hoàng Thiên để cầu xin sự thương hại.

Hoàng Thiên nhìn Văn Long thì chạnh lòng trắc ẩn, không nói nên lời.

Anh thậm chí không nghĩ muốn giết chết Văn Long, anh chỉ muốn tra hỏi tên này thôi.

Vì Văn Long đã sợ hãi vậy rồi, thì Hoàng Thiên cũng tương kế tựu kế.

“Ha ha, giết người quả thực là phạm pháp, nhưng nếu không ai biết thì xem như không xảy ra chuyện gì cả.”

Hoàng Thiên cười với vẻ mặt sắc lạnh, đứng ở trước mặt Văn Long nói.

Có thể làm cho tên Văn Long kinh hãi, anh ta ngây người nhìn Hoàng Thiên, toàn thân run lẩy bẩy.

“Anh Thiên, vợ và con trai của tôi đều biết anh đã bắt tôi đi, nếu như tôi chết, thì anh nhất định sẽ không thể thoát được đâu.”

Văn Long nói với Hoàng Thiên.

Bộp!

Hoàng Thiên tát một cái thật mạnh vào mặt tên Văn Long kia.

“Ông hù dọa ai đấy? Nếu không trốn được thì sao nào? Để tôi giết ông trước rồi hãng nói!”

Hoàng Thiên vừa quát mắng vừa nói.

Đánh cho tên Văn Long thất thần cả người, anh ta không dám dùng những lời như vậy để uy hϊế͙p͙ Hoàng Thiên.

“Đúng, đúng, anh Thiên, anh nói đúng, em cầu xin anh, anh có thể tha mạng cho em được không?”

Văn Long cầu xin trong vô vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi