CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

Hoàng Thiên rất ghét loại người không có chút tiền đồ như thế này, nhưng anh thật sự không muốn lấy mạng của Văn Long, mà chẳng qua chỉ hù dọa anh ta thôi.

“Ông không muốn chết sao?”

Hoàng Thiên hỏi Văn Long với giọng lạnh lùng.

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi còn vợ và con trai, và cả tương lai tươi sáng phía trước nữa.”

Văn Long giống như một con chó giữ nhà vậy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, rồi nịnh nọt cầu xin.

Bốn tên đàn em do Hoàng Thiên dẫn theo đều là những người đàn ông có máu mặt, nhìn thấy bộ dạng hèn hạ của Văn Long thì rất chướng mắt.

Thấy Văn Long hèn yếu như vậy, cả bốn tên đàn em đều vô cùng tức giận, bước đến trước mặt Văn Long rồi dứt một cú đá thật nhanh vào anh ta.

Văn Long bị đánh đến nỗi thất thần, anh †a ngã xuống đất van xin một cách khổ sở.

Hoàng Thiên thấy thế cũng đã đủ rồi, nên bảo 4 tên đàn em dừng tay lại, ra hiệu cho họ đừng đánh nữa.

Nếu tiếp tục đánh như vậy, mấy tên đàn em này cáng đánh bạo hơn, không chừng đánh chết Văn Long mất thôi.

Bốn tên đàn em dừng lại, đứng trừng mắt nhìn về phía Văn Long, như muốn đá cho anh ta thêm mấy phát nữa.

Văn Long hoàn toàn bị khuất phục, toàn thân mềm nhũn trêи mặt đất, lau vết máu khóe miệng, không dám nói gì cả.

“Tôi muốn hỏi ông một số chuyện, nếu ông thành thật trả lời, thì tôi sẽ tha cho ông.”

Hoàng Thiên nói với Văn Long bằng giọng lạnh lùng.

Văn Long vội vàng gật gật đầu, nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, xin anh cứ hỏi. Chỉ cần anh có thể tha cho tôi, thì tôi sẽ nói ra những gì anh yêu cầu.”

Thấy Văn Long còn biết điều, nên Hoàng Thiên cũng không làm khó anh ta nữa.

“Ông có quan hệ gì với Tường Vy kia?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

Văn Long đã sớm lường trước được Hoàng Thiên sẽ hỏi chuyện này, anh ta trả lời không chút do dự: “Anh Thiên, tôi là cấp dưới của Tường Vy. Hai tháng trước, Tường Vy tìm đến tôi, cô ta còn cho tôi rất nhiều tiền, để tôi giúp cô ta làm việc ở thành phố Bắc Ninh này.

“Tại sao cô ta muốn ông làm thuộc hạ của cô ta? Cô ta muốn nhờ ông giúp cô ta làm chuyện gì?”

Hoàng Thiên hỏi.

“Bởi vì tôi là đạo diễn, nên khá quen thuộc thành phố này, hơn nữa tôi có mối quan hệ rất thân thiết với đại ca ở Khánh Hòa-Ngô Bá Khuê, nên Tường Vy đã nhắm vào mối quan hệ xã hội này của tôi. Cô ta nhờ tôi đối phó với anh, thực ra mấy hôm trước, cô ta đã thông báo cho tôi rằng phải xử lý anh trong thời gian này. “

Văn Long nói ra tất cả, thái độ anh ta rất thành khẩn.

Hoàng Thiên nghe xong thì không nói gì cả, nhưng anh cũng cảm thấy Văn Long không hề nói dối.

“Ông có cách nào liên lạc với Tường Vy không? Bây giờ hãy gọi cho cô ta, hỏi cô ta đang ở đâu.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Văn Long, kỳ thực thì còn nước còn tát, bởi vì Hoàng Thiên cũng cảm thấy rằng Tường Vy có thể sẽ không bắt máy của Văn Long.

“Có, cói”

Văn Long mạnh mẽ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, rồi bấm số của Tường Vy.

Nhưng sau khi gọi một lúc, thì cũng không thấy ai bắt máy.

Điều này cũng đã nằm trong dự kiến của Hoàng Thiên, anh phất tay ra hiệu cho Văn Long đừng gọi nữa.

“Anh Thiên, tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết, vậy xin anh hãy để tôi đi.”

Văn Long đứng dậy, rồi nói với Hoàng Thiên bằng vẻ mặt khinh rẻ.

Nhìn thấy bộ dạng của Văn Long, trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy tức giận.



“Bốp bốp!”

Hoàng Thiên vung hai tát vào mặt Văn Long, khiến anh ta ngã nhào xuống đất.

Thậm chí Văn Long không dám nói lời nào, chỉ cần có thể sống sót, anh ta đành chịu đòn.

“Cút ngay cho tôi, một khi có tin tức gì về Tường Vy, lập tức báo cho tôi, làm được không?”

Hoàng Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói với Văn Long.

Bây giờ muốn tìm được Tường Vy thì không dễ dàng gì, Hoàng Thiên cũng muốn giữ lại cái mạng què của Văn Long, không chừng anh có thể tìm ra manh mối của Tường Vy.

“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ nghe lời anh Thiên, chỉ cần Tường Vy liên lạc với tôi, tôi sẽ thông báo cho anh sớm nhất có thể.”

Văn Long rất nghe lời, vỗ ngực bảo đảm với Hoàng Thiên.

“Cút đi.”

Hoàng Thiên vẫy vẫy tay tỏ ý Văn Long có thể đi rồi.

Văn Long cảm thấy mình như đi một vòng dạo quanh quỷ môn quan, anh ta lau mồ hôi lạnh trêи trán rồi bỏ chạy.

“Anh Thiên, cứ để cho tên khốn này đi như vậy sao?”

Một tên đàn em nói với Hoàng Thiên một cách không cam tâm.

“Nếu không như thế thì tôi có thể làm gì đây, không thể giết tên này được. Để anh ta đi, khôn chừng có thể nghe được tung tích gì đó của Tường Vy.”

Hoàng Thiên nói.

Tên đàn em kia gật gật đầu, chuyện đã đến nước này thì đành làm vậy thôi.

Hoàng Thiên bước lên xe, nhưng không về ngay, mà anh ngồi trong xe suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay.

Xem ra Tiêu Đông Mai càng ngày càng không thể kìm nén được rồi, giở đủ thứ thủ đoạn, có lẽ bà ta đã bắt đầu ra tay thực sự.

Thực lực của Tường Vy này khá cao, cũng không dễ gì đối phó, nói không chừng mấy ngày nay cô ta sẽ lại làm ra chuyện gì đó.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra tung tích của Tường Vy, hơn nữa Hoàng Thiên cũng có ý định sẽ trở về Kyoto một chuyến.

Tiêu Đông Mai ơi là Tiêu Đông Mai, đến tận bây giờ bà vấn không buông tha cho tôi, xem ra tôi phải trực tiếp xử lý bà rồi!

Hoàng Thiên nghĩ thầm trong lòng, sau đó nói với bốn tên đàn em của mình: “Mấy cậu đi dán thông báo cho toàn thành phố tìm Tường Vy, ai tìm được Tường Vy thì sẽ được thưởng lớn!”

“Vâng!”

Bốn tên đàn em cùng đồng thanh đáp, lập tức gọi điện thoại thông báo cho những người khác.

Hoàng Thiên lái xe đưa bốn tên đàn em về lại thành phố Bắc Ninh.

Họ đến bệnh viện thăm Tiêu Tấn trước, lúc này Tiêu Tấn đã được phẫu thuật xong, ngón tay bị đứt lìa cũng được nối lại.

“Anh Thiên, đừng lo lắng cho tôi, bác sĩ nói mấy ngón tay của tôi không có vấn đề gì cả, sau khi tập luyện mấy bài phục hồi chức năng thì chúng sẽ trở lại như thường thôi.”

Tiêu Tấn gượng cười nói với Hoàng Thiên.

Nghe xong, Hoàng Thiên liền gật đầu, rồi nói với Tiêu Tấn: “Anh nhớ chú ý đến vết thương, hai ngày nữa tôi lại đến thăm anh.”

“Anh Thiên, mấy ngày nay anh nhất định phải cẩn thận hơn, cô gái tên Tường Vy này có thể lại tìm đến anh đấy.”

Vẻ mặt của Tiêu Tấn có chút nghiêm nghị, nhắc nhở Hoàng Thiên.

#) Hoàng Thiên gật đầu không nói gì, rồi một mình rời khỏi bệnh viện.



Sau khi trở về nhà, thì trời đã tối: Lâm Ngọc An đang đứng cùng Lâm Huỳnh Mai và…, cô chỉ biết rằng Hoàng Thiên đã cứu Lâm Huỳnh Mai về, nhưng cô lại không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Hoàng Thiên không định nói cho Lâm Ngọc An biết, bởi vì anh không muốn Lâm Ngọc An lo lắng quá nhiều.

Thấy Hoàng Thiên đã về, Lâm Ngọc An nhanh chóng đứng dậy đón anh.

Lần này Lâm Huỳnh Mai đã khá lên nhiều, cô ấy cũng đứng dậy đón Hoàng Thiên, nhìn Hoàng Thiên với vẻ cảm kϊƈɦ.

“Anh rể, anh về rồi.”

Lâm Huỳnh Mai chào hỏi Hoàng Thiên.

Lâm Ngọc An sửng sốt, thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao, từ khi nào mà Huỳnh Mai lại trở nên hiểu chuyện như vậy?

Trước đây Lâm Huỳnh Mai không thèm nói gì với Hoàng Thiên, cứ cho vậy là tốt rồi, nhưng từ khi nào mà cô ấy lại dịu dàng với Hoàng Thiên vậy chứ?

“Ừ”

Hoàng Thiên khẽ cười rồi xoa đầu Lâm Huỳnh Mai.

Khiến Lâm Huỳnh Mai có chút xấu hổ, ngại ngùng, nhưng bây giờ cô ấy đã thực sự thay đổi hoàn toàn cách nhìn của mình về Hoàng Thiên, cảm thấy anh rể thật sự rất mạnh mẽ rất xuất sắc.

Nghĩ đến việc thường hay khinh thường chế nhạo Hoàng Thiên trước kia, thì Lâm Huỳnh Mai lại cảm thấy mình thật sự rất quá đáng.

Sự thay đổi thái độ của Lâm Huỳnh Mai đối với Hoàng Thiên cũng khiến Trương Lan Phượng ngạc nhiên.

Mặc dù thái độ của Trương Lan Phượng đối với Hoàng Thiên đã thay đổi, nhưng bà ấy vẫn còn coi thường Hoàng Thiên.

“Đừng động vào con bé, ở đâu ra mà anh rể có thể sờ vào đầu em dâu như vậy được chứ?”

Trương Lan Phượng trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, không hài lòng với hành động vừa rồi của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên dứt khoát không thèm để ý đến Trương Lan Phượng, anh biết quá rõ về người mẹ vợ này, càng quan tâm đến bà, thì bà lại càng gây chuyện.

“Không sao đâu mẹ, anh rể là người tốt, anh ấy không có ý gì xấu đâu.”

Lâm Huỳnh Mai cười nói với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng đảo mắt, hừ một tiếng rồi trở về phòng.

“Anh rể, em cũng về phòng đây, không làm phiền thế giới của anh chị nữa.”

Lâm Huỳnh Mai lễ phép nói với Hoàng Thiên.

“Đi đi”

Hoàng Thiên trả lời một cách bình thản, thực sự anh cảm thấy không quen, để làm quen với việc này có hơi khó, Lâm Huỳnh Mai đối xử lạnh nhạt với anh, thì anh vẫn cảm thấy thoải mái hơn.

Cả đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên chở Lâm Ngọc An đến công ty Nguyên Đạt.

Hiện tại Lâm Ngọc An là người đứng đầu công ty Nguyên Đạt, thân là tổng giám đốc của công ty, nên cô là người quyết định mọi việc của công ty.

Nhưng cô vẫn không biết rằng ông chủ thực sự của công ty này là Hoàng Thiên.

Sau khi đưa Lâm Ngọc An công ty, thì Hoàng Thiên liền lái xe rời khỏi đây..

Trước mắt vẫn chưa có tin tức gì về Tường Vy, nhưng điều này cũng đã nằm trong dự trù của Hoàng Thiên.

Dù sao lực lượng đàn em của Dragon ở thành phố Bắc Ninh này cũng rất lớn, nên để tìm được một người cũng không phải chuyện khó gì.

Nhưng một đêm đã trôi qua, mà cũng không có tin tức gì cả, chẳng lẽ Tường Vy đã rời khỏi thành phố Bắc Ninh?

Nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Hoàng Thiên liền cảm thấy có chút bối rối.

Hoàng Thiên lái xe rời khỏi công ty Nguyên Đạt, nhưng anh không hề hay biết, có một cặp mắt đáng sợ đang soi mói công †y Nguyên Đạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi