CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Lương Ngọc Lan mới ngừng mắng chửi, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lên đầu, toàn thân sợ hãi run lên.

Nhìn Hoàng Thiên uy nghiêm lẫm liệt đứng đó, Lương Ngọc Lan chỉ dám lén nhìn Hoàng Thiên, không dám nhìn lại lần nữa.

Tất cả những người khác cũng như vậy, vừa rồi trong lòng họ vẫn còn suy nghĩ muốn giết chết Hoàng Thiên, sau đó ném xuống hồ nước, dấu xác không để lại dấu vết, nhưng bây giờ trong lòng họ chỉ nghĩ làm thế nào để được sống sót.

Đặc biệt là Lương Hà Giang, lão già có rất nhiều mưu kể gian ác, nhưng bây giờ ông ta vì quá hoảng loạn, lại bị băn vào chân, nỗi đau khiến ông ta sống không bằng chết.

Phan Liệt tức giận nhìn chằm chằm vào Lương Hà Giang, trong lòng ông ta có chút hối hận.

Nếu sớm biết Hoàng Thiên mạnh thế này, thì từ đầu đã không nghe theo những lời xăng bậy của Lương Hà Giang, bị Lương Hà Giang xúi giục làm những việc xấu xa, đi giết người, bây giờ phải làm sao? Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn qua đám người này, anh hung dữ nghiến răng, là những kẻ cặn bã này đang ép anh phải ra tay.

“Các người sẽ nhanh chóng được đi đến gặp Diêm Vương thôi, còn lời gì muốn nói thì hãy nói nhanh đi.”

Hoàng Thiên lớn tiếng nói.

Câu nói này của Hoàng Thiên như một đòn nặng giáng xuống, khiến những người này sợ hãi đến ngã quy trêи mặt đất.

“Cậu Thiên, cậu có thể đừng làm vậy không, chúng tôi vẫn chưa muốn chất...”

Vợ của Lương Hà Giang khóc lóc cầu xin Hoàng Thiên.

Những lời câu xin này Hoàng Thiên đã nghe đủ rồi.



Có vài người căn bản không đáng để được tha thứ.

Hơn nữa Hoàng Thiên đã nhìn ra rõ ràng rồi, những người ngồi xổm trêи mặt đất này đều giống như những con sói mắt trắng, thả chúng đi, nhất định chúng sẽ quay đầu lại cắn người.

“Cất bộ dạng giả tạo đó đi, bà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho đám người này à?”

Hoàng Thiên cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vợ của Lương Hà Giang nói.

Đột nhiên bà ta ngây người, bà ta rất sợ chết, bà ta vẫn chưa được hưởng thụ hết cuộc sống giàu sang của một bà chủ.

“cậu Thiên, cậu đừng để bụng như vậy...”

“Câm miệng.”

Hoàng Thiên không muốn tiếp tục nghe những lời này nữa, nghe xong những lời vừa rồi của vợ Lương Hà Giang, anh dùng chân đá thẳng vào bà ta.

“Aaa..."

Vợ của Lương Hà Giang hét lên trong đau đớn và ngã lăn ra đất, cả người nằm xấp trêи mặt đất.

Nhìn thấy mẹ bị dạy dỗ như vậy nhưng lúc này Lương Thiên Vũ cũng không dám buông tay xuống.Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốcChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 309: Tiếc rằng không có nơi nào để mua thuốc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi