CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thật những lời nói linh tinh của Lương Ngọc Lan, Hoàng Thiên sao có thể không biết không hiểu? Nếu anh thực sự giết nhiều người như vậy trong một đêm, thì có lẽ cho dù thân phận của anh có lớn đến đến mấy, cũng không tránh được sự trừng phạt của pháp luật.

Vừa rồi trong lòng Hoàng Thiên quả thật rất tức giận, anh rất muốn giết hết bọn họ, nhưng bây giờ những người này lại quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Lửa giận của Hoàng Thiên cũng dần đần hạ xuống, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.

Giết nhiều người như vậy đúng là không thực tế cho lắm, nhưng những tên chết tiệt này quả thật không biết xấu hổ, Hoàng Thiên sẽ không để họ tiếp tục nhảy nhót trước mặt anh nữa.

“Hì hì, cô cũng biết giết người là phạm pháp sao? Không phải vừa rôi còn la hét đòi giết tôi ném xuống sông sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nói với Lương Ngọc Lan.

Lời nói của Hoàng Thiên khiến gương mặt Lương Ngọc Lan đỏ bừng như đang phát sốt, những lời này đã đánh trúng tim đen của cô ta.

“Anh Hoàng, anh chỉ có một người mà thôi, cho dù có giết chết anh, thì cũng không gây ra động tĩnh gì lớn.

Nhưng nếu anh muốn giết hết tất cả chúng tôi, thì là thảm án diệt môn, giết hết cả hai nhà đó.”

Cái miệng nhỏ nanh ta của Lương Ngọc Lan cũng khá lợi hại.

Hoàng Thiên bị cô ta làm cho khó chịu, anh ngồi xổm xuống vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, cười nói: “Cô đang đe dọa tôi sao? Một mạng của tôi đổi lấy mạng của cả hai nhà.

Cũng đáng giá đó nhỉ.

Cô vì tôi mà lo nghĩ nhiêu như vậy à?”



“Không, không, không, anh Hoàng, anh nghĩ đi, anh là con trai của người giàu nhất Việt Nam, tính mạng của anh mới thật đáng giá? Sao anh lại có thể làm ra chuyện phi pháp được cơ chứ? Anh nói xem đúng không?”

Lương Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào Châu Thiên, cố gắng thuyết phục anh.

“Chát”

Châu Thiên tát Lương Ngọc Lan một cái thật mạnh.

“Anh! Á!”

Lương Ngọc Lan đau đớn hét lên.

Căm tức nhìn anh, nhưng cô ta không dám buông lời mắng chửi.

“Những gì cô nói cũng đúng, đám ngu ngốc các người, chẳng đáng để Hoàng Thiên tôi phải làm trái với pháp luật.”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Gương mặt Lương Ngọc Lan lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ, mặc dù nhận được một cái tát đau đớn, nhưng cô ta rất mừng vì có cơ hội sống sót.

Những người khác cũng vậy, nghe xong câu khẳng định của Hoàng Thiên, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng những người này vui vẻ chưa Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi