CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tôi hiểu rồi" 
Vũ Thanh đáp, phái hai cấp dưới canh giữ ở gần nhà họ Võ. 
Chỉ cần Võ Phi trở lại, Hoàng Thiên có thể biết ngay lập tức.

Sắp xếp xong xuôi tất cả, Hoàng Thiên kêu cấp dưới dẫn Nông Trọng Tôn và ba đồng bọn của gã lên, cùng tới trấn Kim Mã. 
Sau khi đến trần Kim Mã, Vũ Thanh để lại một chiếc xe, ra lệnh cho hai cấp dưới trông coi ba tên đàn em của Võ Phi. 
"Dẫn tôi đi tìm Hà Tuyết Ngân." 
Lúc này Hoàng Thiên nhìn Nông Trọng Tôn, giọng nói lạnh như băng.

Nông Trọng Tôn nhìn thấy chỉ còn mình gã, trong lòng thằng nhóc này cảm thấy hoang mang.


Đồng bọn đều bị tạm giam, cũng không biết sẽ có kết cục gì, trong lòng Nông Trọng Tôn lo ngay ngáy. 
"Ngài Thiên, tôi cũng không đảm bảo có thể tìm được Hà Tuyết Ngân hay không, tôi chỉ là theo chân Võ Phi tới nhà của Hà Tuyết Ngân thôi, chỉ biết nhà của cô ta ở đâu." 
Nông Trọng Tồn buồn bực nhìn Hoàng Thiên, gã thật sự không dám tưởng tượng, nếu như không tìm thấy Hà Tuyết Ngân mình sẽ có kết cục thế nào. 
"Tìm tới nhà của cô ta là biết mà? Đừng nói nhảm, nhanh dẫn đường. 
Hoàng Thiên quát Nông Trọng Tôn. 
"Vâng vâng vâng" 
Nông Trọng Tôn sợ đến liên tục đồng ý, chỉ đường một ngôi nhà phong cách châu Âu hai tầng ở đầu phía tây trấn Kim Mã. 
Hoàng Thiên dừng xe lại, lúc này đã chạng vạng tối, trên đường trần Kim Mã đã không có người nào rồi. 
Ngồi ở trong xe nhìn nhà của Hà Tuyết Ngân, trong lòng Hoàng Thiên cảm khái một tiếng. 
Ngôi nhà phong cách châu Âu hai tầng này cũng khá xa hoa đấy, có thể nhìn ra Hà Tuyết Ngân không hề thiếu tiền, có khi còn rất giàu, 
Nhà có phong cách như vậy cần gì Hà Tuyết Ngân phải tìm một tên cặn bã như Võ Phi chứ? Huống hồ Võ Phi còn là người đã có vợ! 
Làm thế nào cũng nghĩ không ra, đầu năm nay mấy cô gái suy nghĩ thế nào vậy? "Ngài Thiên, lầu hai sáng đèn, tôi nghĩ Hà Tuyết Ngân đang ở nhà" 
Nông Trọng Tôn cẩn thận nói với Hoàng Thiên. 
"Trước để mày chịu uất ức một chút, trói mày ở trong xe, mày có ý kiến gì không?" 
Lúc này Hoàng Thiên hỏi Nông Trọng Tôn.

Nông Trọng Tôn nhếch miệng cười khổ, sao gã có thể không có ý kiến gì? Bị trói bức bối biết bao. 
Nhưng gã cũng không dám nói ra, thằng nhóc này chỉ cười buồn nói: "Không vấn đề ngài Thiên chỉ cần anh đừng giết tôi thì kêu tôi làm gì cũng được." 
"Ừm, mày nên thành thật một chút, đừng nghĩ tới việc chạy trốn làm gì, chờ tạo làm xong việc sẽ thả mày" 
"Nếu như mày dám giở trò, ha ha, mày biết có kết quả gì rồi đấy.” 
Hoàng Thiên cười lạnh, cảnh cáo Nông Trọng Tôn. 

"Tôi hiểu, tôi hiểu, anh cứ yên tâm đi, cho dù anh không trói tôi lại, tôi cũng sẽ thành thành thật thật mà ở trong xe, sẽ không gây phiền phức cho anh." 
Miệng mồm của tên Nông Trọng Tôn này cũng nhanh nhảu lắm, chuyên nói lời dễ nghe, muốn lấy lòng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên làm sao có thể tin gã? Kêu Vũ Thanh tìm một sợi dây, trói Nông Trọng Tôn ở trên xe. 
Lúc này cấp dưới của Vũ Thanh, có hai người ở lại giám sát nhà họ Võ, hai người khác áp giải ba tên đàn em của Võ Phi, chỉ còn lại một cấp dưới ở bên cạnh Vũ Thanh. 
Vũ Thanh nhìn cấp dưới này nói với anh ta: "Cậu ở bên ngoài trông coi Nông Trọng Tôn, bên ngoài này có tình huống gì thì báo cho tôi biết." 
"Vâng!" 
Cấp dưới đáp một tiếng, lên xe Hoàng Thiên, canh chừng Nông Trọng Tôn bị trói. 
Hoàng Thiên thấy yên tâm, mặc dù Nông Trọng Tôn này có chút bản lĩnh, nhưng dù không bị trói cũng không phải là đối thủ của cấp dưới này. 
Huống chị còn bị trói gô lại, giống như heo đợi làm thịt vậy, căn bản không gây nổi sóng gió gì. 
"Cậu chủ, chúng ta vào thôi." Lúc này Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên gật đầu, dẫn theo Vũ Thanh, hai người đi tới cửa cống Hà Tuyết Ngân. 
Cửa cồng cũng không khóa, bên trong cũng không nuôi chó, Hoàng Thiên và Vũ Thanh thuận lợi tiến vào cửa nhà của ngôi nhà hai tầng này. 
Thử dùng tay đẩy một cái, cửa lại không hề bị khóa, có thể là vì mới vừa chập tốt, nên người trong nhà Hà Tuyết Ngân vẫn chưa xuống khóa cửa. 
Lúc này Hoàng Thiên cảm thấy kì lạ, thực sự không ngờ, chính mình lại xông vào nhà dân vào ban đêm. 
Nhưng đây cũng hết cách rồi, muốn bắt Võ Phi thì chỉ có thể làm như vậy. 
Lầu một tối đen như mực, có lẽ không có ai, Hoàng Thiên và Vũ Thanh đi thẳng lên lầu hai, đi tới căn phòng có ánh đèn kia. 
Mới vừa tới cửa phòng liền nghe thấy bên trong có tiếng một cô gái trẻ tuổi đang khóc.

Khóc còn rất bi ai, giọng nghe rất hay, làm người ta nhịn không được có ý muốn đi lên dỗ cô ấy.


Cô gái đang khóc này có lẽ là Hà Tuyết Ngân nhỉ? Trong lòng Hoàng Thiên thầm nghĩ, tay anh đặt trên chốt cửa. 
Theo lý thuyết không nên xông vào phòng ngủ của con gái người ta vào ban đêm, nhưng nếu đã tới, cũng chỉ có thể bất chấp thôi. 
Chuyển nhẹ chốt cửa, cửa nhẹ nhàng mở ra. 
"A! Anh, anh là ai?". 
Trong phòng một cô gái tóc dài xinh đẹp, trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên. 
Lúc này cô ta không khóc nữa, đứng dậy khỏi giường, lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn Hoàng Thiên Khi thấy Vũ Thanh cũng đi vào theo, cô bé này càng sợ hơn. 
Thực sự là khách không mời mà đến, tới một người đã thôi, lại còn tới tận hai người? 
Hoàng Thiên quan sát cô gái này, cô ta cao khoảng một mét bảy mươi hai, dáng người yểu điệu, nhìn lên mặt, ngũ quan tinh xảo, làn da vô cùng mịn màng, chắc chắn là một cô gái có hoàn cảnh gia đình rất tốt 
Chỉ là nước mắt trên mặt còn chưa khô, lấp lánh dưới ánh đèn, khiến người ta có chút mủi lòng. 
"Cô đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu" Hoàng Thiên vẫy tay với cô bé, cố gắng cười dịu dàng nhất. 
"Hừ, có ai tự nói mình là người xấu bao giờ! Nếu như không phải người xấu, lập tức rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi liền báo cảnh sát!" 
Cô gái nói, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát. 
"Từ từ, tôi chắc chắn sẽ không làm cô bị thương, nhưng nếu như cô không phối hợp, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí với cô" 
Lúc này mặt Hoàng Thiên tối sầm, giọng nói khá trầm trọng. 
Hơn nữa, Hoàng Thiên đi về phía trước mấy bước đã đến gần trước mặt cô gái này. 
Gì vậy... 
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi