CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ nét mặt của Hà Tuyết Ngân, Hoàng Thiên thấy cô ta mừng rỡ như điện 
Nhưng mà Hoàng Thiên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bởi vì lúc nãy anh vừa đoán được mối quan hệ giữa Hà Tuyết Ngân và Võ Phi không đơn giản như vẻ bề ngoài. 
Hà Tuyết Ngân chưa chắc đã cam tâm tình nguyện ở cùng một chỗ với Võ Phi, trái lại rất có thể là bị Võ Phi bức bách.

"Cô nói đúng, tối nay tôi tới chính là muốn trừng trị Võ Phi" 
Hoàng Thiên trầm giọng nói. 
Hà Tuyết Ngân chớp chớp mắt, cô ta vẫn cảnh giác nhìn Hoàng Thiên, sợ Hoàng Thiên đang ** cô ta cắn câu.

Nói cách khác, Hà Tuyết Ngân sợ Hoàng Thiên là người Võ Phi phái tới để dò xét cô ta.

Nói như thế, ngộ nhỡ cô ta nói lung tung thì không chừng sẽ dẫn tới tai bay vạ gió.

"Anh trai à, anh đừng nói đùa, tôi thấy anh rất giống bạn của Võ Phi đấy? Anh ta bảo anh đến đùa với tôi đúng không?" 
Hà Tuyết Ngân nhìn chằm chằm Hoàng Thiên mà hỏi. 

"Cô suy nghĩ nhiều rồi, suýt chút nữa Võ Phi đã hại tôi tan nhà nát cửa.

Lần này tôi đến chỉ muốn mang Võ Phi đi” 
Hoàng Thiên nghiêm túc nói với Hà Tuyết Ngân. 
"Anh thề không gạt tôi đi!" 
Hà Tuyết Ngân kích động, nhìn Hoàng Thiên với vẻ mong chờ. 
Hoàng Thiên cảm thấy buồn cười.

Anh phát hiện cô gái này mặc dù khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi nhưng lại có vẻ rất đơn thuần. 
Thế thì làm được gì chứ? Nếu người xấu muốn lừa cô thì còn phải sợ một lời thề sao? 
"Tôi thì tôi không hề lừa cô." 
Hoàng Thiên cười một tiếng, nói với Hà Tuyết Ngân Nhưng Hà Tuyết Ngân cũng rất tin tưởng, bởi vì Hoàng Thiên đã thề. 
"Anh Thiên, nếu như anh thật sự có bản lĩnh trừng trị Võ Phi, thì cả đời Hà Tuyết Ngân tôi đều sẵn lòng làm trâu ngựa cho anh, báo đáp ân tình của anh!" 
Hà Tuyết Ngân nói đến đây thì muốn quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên. 
Chuyện này... 
Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, không biết sao cô gái này lại làm một màn như thế. 
"Không cần như thế, có chuyện gì thì hãy từ từ nói" Hoàng Thiên đỡ cô. 
"Anh Thiên, tôi cũng không muốn gạt anh, thật ra tôi và Võ Phi ở chung với nhau đều là bị ép buộc! Tên khốn này rất biến thái, anh ta lấy cha tôi để đe dọa tôi.

Nếu tôi không đi cùng anh ta, thì anh ta sẽ giết cha của tôi." 
Nói đến đây, nước mắt Hà Tuyết Ngân chảy ào ào, không thể nào kiềm lại được.

Hoàng Thiên nghe thể thì nhíu mày, thật sự không nghĩ tới trong chuyện này lại ẩn chứa tình huống như thế.

Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp như Hà Tuyết Ngân ở cùng với Võ Phi, ầm ĩ nửa ngày đều là do Võ Phi ép buộc sao.

"Cha của cô đâu?" 
Hoàng Thiên hỏi Hà Tuyết Ngân. 
"Đã bị Võ Phi bắt đi rồi, cũng hơn hai tháng rồi chưa thấy bóng dáng đầu.


Võ Phi nói anh ta không hề hai cha của tôi, chỉ tạm thời sắp xếp cha tôi ở một nơi.

Chờ đến khi tôi và anh ta kết hôn với nhau thì anh ta sẽ thả cha tôi ra" 
Hà Tuyết Ngân lau nước mắt mà nói. 
Hoàng Thiên nghe nói như thế, thật sự là tức giận đến điên rồi.

Vốn chỉ căm hận tên khốn Võ Phi này thôi, vốn muốn đánh nhanh cho xong, bây giờ càng không thể tha cho tên khốn này được! 
"Sau đó cô đã ở cùng anh ta suốt hai tháng sao?" 
Hoàng Thiên hỏi Hà Tuyết Ngân. 
"Đúng thế, anh ta còn đe dọa tối.

Nói rằng nếu như tôi bảo cảnh sát hoặc là nói cho những người khác biết việc này, thì anh ta sẽ giết cha tôi, sau đó cũng xử lý cả tôi nữa! Tôi rất sợ hãi, trong hai tháng này tôi cũng không biết mình đã sống thể nào nữa.

Mỗi lần Võ Phi tới đều dày vò tôi rất đau đớn" 
Hà Tuyết Ngân nói đến đây đã khóc không thành tiếng. 
Nhìn cô gái xinh đẹp khóc đến nỗi thân thể cũng khẽ run lên, thật sự là lửa giận trong lòng Hoàng Thiên bùng lên mãnh liệt, không thể kiềm chế được. 
Nếu như tối qua biết Võ Phi là đồ rác rưởi thế này, thì lúc đó Hoàng Thiên sẽ làm thịt anh ta luôn. 
Vũ Thanh cũng thầm hối hận không thôi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình còn cầu xin giúp cho Võ Phi, bây giờ Vũ Thanh chỉ muốn cầm đầu giải quyết anh ta. 
"Cậu chủ, vậy hãy giao thằng nhóc Võ Phi này cho tôi đi, tôi muốn tự tay xử lý cậu ta!" 
Vũ Thanh nghiến răng nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên không nói gì thêm, anh chỉ muốn tự tay làm thịt Võ Phi. 
"Hà Tuyết Ngân, bình thường khi nào anh ta sẽ đến chỗ của cô? Đêm nay có đến không?" 
Hoàng Thiên hỏi Hà Tuyết Ngân. 
"Sẽ đến, anh ta nói tối nay sẽ tới chỗ của tôi, còn nói sẽ ly hôn với vợ anh ta, sau đó cuối tháng này sẽ cưới tôi." 
Hà Tuyết Ngân trả lời. 
Hoàng Thiên nghe xong lời này thì đột nhiên nghĩ đến xe của anh và Vũ Thanh cũng đang đầu ở bên ngoài. 
"Bảo cấp dưới lái xe đi, tìm một chỗ kín đáo mà đậu lại" 
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh. 

Vũ Thanh nghe Hoàng Thiên nói thế, bây giờ mới vỗ ót một cái.

Suýt chút nữa đã quên mất xe còn dừng ở cổng, nếu như Võ Phi tới, chẳng phải sẽ bị hù chạy mất sao? 
ít nhất Võ Phi sẽ có nghi ngờ, sẽ không dễ dàng đi vào. 
Vũ Thanh vội vàng gọi điện thoại cho cấp dưới ở bên ngoài, bảo cấp dưới lái chiếc xe đi. 
"Hà Tuyết Ngân, cô gọi điện thoại cho Võ Phi, hỏi anh ta khi nào tới" 
Lúc này, Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, nói với Hà Tuyết Ngân. 
"Anh Thiên, nếu như anh ta không chịu đến thì tôi nói thế nào?" 
Bây giờ Hà Tuyết Ngân rất tin tưởng Hoàng Thiên, nên cô ta hỏi ý kiến của anh.

"Cô nói mình ở trong nhà cảm thấy sợ hãi, bảo anh ta tới ở cùng cô đi." 
Hoàng Thiên nói. 
"Được, tôi hiểu rồi." 
Hà Tuyết Ngân vội vàng đồng ý, lấy điện thoại di động ra để gọi cho Võ Phi. 
Cô ta còn mở loa ngoài, để cho Hoàng Thiên và Vũ Thanh đều có thể nghe được giọng nói của Võ Phi. 
Điện thoại được kết nối, Hà Tuyết Ngân dựa theo lời mà Hoàng Thiên nói với cô, nói lại với Võ Phi. 
Bên đầu dây điện thoại bên kia, Võ Phi vô cùng hèn mọn, cười đến vô cùng đắc ý.

Gì mà của quý dài của quý ngắn, buồn nôn không nói nên lời. 
Từ trong giọng nói của Hoàng Thiên được tên khốn này không hề nghi ngờ gì. 
Cuối cùng Võ Phi cũng đồng ý với Hà Tuyết Ngân, nói một lát nữa sẽ nhanh chóng chạy tới chỗ cô. 
Sau khi cúp điện thoại, Hà Tuyết Ngân che ngực, lo lắng đến sắc mặt cũng thay đổi. 
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi