CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương: 847 Thứ gây hại không thể giữ 
Đây là tình hình gì thế? 
Mình đến cứu đồng bọn của bà ta, bà ta lại còn muốn giết mình? 
Đầu óc của Phan Thanh Linh quay cuồng, căng thẳng nhìn bà cụ một cái. 
Nhưng vừa nhìn cô đã lập tức giật mình. 
Chỉ thấy bà cụ này đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hai tròng mắt trong đôi mắt nhỏ tròn xoe, hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nhìn thắng. 
Biểu cảm trên gương mặt cực kỳ hung dữ, rất giống với mấy bà già độc ác. 
Giây phút này đây, Phan Thanh Linh mới nhận thức được thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào, nhìn bà cụ kia trông thật đáng thương, bộ dạng lại nhìn rất vô tội, nhưng lại vô cùng hung dữ, thật là quá đáng sợ. 
Xem ra lòng hại người thì không nên có, nhưng đề phòng người thì không thể không có. 
Phan Thanh Linh thở dài một hơi, cô chợt nhận ra ngoài cửa có động, tựa như có người xông tới.

Quay lại và xem xét liền có một niềm vui sướng vỡ òa trong lòng cô ấy, vì cô ấy đã nhìn thấy hai thủ hạ. 
Hai thủ hạ này là người của Hoàng Thiên sắp xếp để bảo vệ cô và cô cũng từng gặp qua.


Rất nhanh, cô đã nhìn thấy Hoàng Thiên đang đi vào. 
"Anh Hoàng Thiên!” 
Phan Thanh Linh kích động gọi tên anh. 
"Thả cô ấy ra” 
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với bà già độc ác đang cầm dao làm bếp. 
“Ha Ha mày kêu tao thả là tao phải thả hả? Mày coi tao là cái gì chứ?” 
Bà cụ cười lạnh một cái, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên. 
“Bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải làm như vậy?” Phan Thanh Linh lúc này hỏi. 
"Cô gái nhỏ, cô cũng rất lương thiện, chỉ là hôm nay coi như cô đã gặp xui xẻo rồi, cô đã bị bà già nảy lửa đến đây rồi, hahaha" 
Bà cụ lại haha điên cuồng cười một trận, khống chế Phan Thanh Linh một cách chắc chắn. 
Bà ta biết chỉ cần không chế được Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên sẽ không dám làm gì bà ta, bà ta hoàn toàn không cần lo lång. 
"Tôi nói lại lần nữa, mau thả cô ấy ra!" 
Hoàng Thiên tức giận, nghiêm giọng nói với bà cụ. 
Bà già độc ác giật mình, bởi vì bà ta phát hiện ra, Hoàng Thiên dương như muốn lao đến giết chết bà ta. 
“Mày không cần gầm lên với tao, tao không tin mày dám động vào tao” Bà già độc ác khiêu khích Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên không hề hành động lỗ mãng, bởi vì con dao làm bếp trong tay bà già độc ác đó rất sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của Phan Thanh Linh. 
Chỉ có thể đợi thời cơ, chứ Hoàng Thiên không muốn lấy tính mạng của Phương Thanh Linh ra đùa.

Hai đội viên cũng không dám động đậy, có Hoàng Thiên ở đây, bọn họ đều nguyện ý nghe theo Hoàng Thiên.

“Hahaha! Hoàng Thiên, không ngờ được cũng có lúc mày khó xử! 
Đúng ngay lúc này, bên trong căn phòng nhỏ vọng ra một giọng cười của một người đàn ông trung niên.

Tiếp sau đó, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang dép lê bước ra. 
Đừng thấy người đàn ông trung niên này ăn mặc sáng sủa, nhưng mặt đen còn hơn cả người da đen, đầu tóc cũng có rất nhiều tóc bạc, cả gương mặt tiều tụy. 
Hoàng Thiên vừa nhìn là đã nhận ra, người đàn ông trung niên này chính là ba ba của Trịnh Hiểu Phong, Trịnh Hải. 
Lúc này tuy là trên nét mặt Trịnh Hải mang theo nụ cười lạnh, nhưng biểu cảm trong ánh mắt của ông ta nhìn Hoàng Thiên thì tràn đầy hận thù. 
Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, như hận không thể ngay lập tức cắt vài miếng thịt của Hoàng Thiên xuống. 
Nhìn thấy Trịnh Hải, Hoàng Thiên liền hiểu ra tất cả. 
Xem ra phân tích của bản thân anh không sai một chút nào, Trịnh Hiểu Phong quả nhiên không cam tâm trở thành một người tàn phế, muốn Phan Thanh Linh trị khỏi cho anh ta. 

Cũng không biết là Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải đi đầu tìm ra một bà cụ như thế này, sau đó lại có thể gạt Phan Thanh Linh đến đây. 
"Trịnh Hải, ông thật rất biết cách tìm đường chết" 
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Tiền Hải, trong lòng đã dâng trào lên sát khí. 
Mấy cái loại cặn bã của xã hội này không thể giữ lại được nữa, giữ lại thì cũng chỉ là mầm họa của xã hội. 
Cũng đều tại trước đây không đủ quyết đoán, tha mạng sống cho hai cha con Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải, để lại tai họa sau này rồi. 
“Ha ha tao tìm đường chết thì đã sao, mày có thể làm gì tao nào? Hoàng Thiên, đừng cho là bản thân mày hay ho, bây giờ người đàn bà của mày đang ở trong tay tao, mày còn dám láo với tạo hả?” 
Trịnh Hải haha cười một trận, rồi đi đến đằng trước của bà già độc ác đó. 
“Bà cụ Tưởng, làm rất tốt, bảy trăm triệu này cho bà.” Trịnh Hải chỉ tay về chỗ cái bịch đen ngay góc tường, sau đó nói với bà cụ Tưởng. 
Bà cụ tưởng nhìn thấy tiền thì liền sáng mắt, lúc này con người của bà ta càng phát sáng lên, tham lam nhìn về cái túi tiền đen ngay góc tường. 
Rất hiển nhiên, trong túi nilon đen kia, đựng đầy bảy trăm triệu đồng tiền mặt. 
Hoàng Thiên vừa nhìn thì đã hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, bà cụ Tưởng này, chắc chủ của căn nhà này, bà ta chính là do Trịnh Hải thuế về để lừa gạt Phan Thanh Linh. 
Thật sự là khó đề phòng mà, ai có thể nghĩ rằng một bà cụ mặc quần áo tồi tàn như vậy lại được Trịnh Hải và Trịnh Hiểu Phong thuế chứ? 
Chủ tịch Hải, dao đưa cho ông, chuyện còn lại ông hãy tự mình xử lý đi nhé, chỉ là, ông không được tha cho ba người này, nếu không sau này tôi sẽ gặp rắc rối lớn đó.” 
Bà cụ Tưởng hung dữ nói, rồi đưa con dao làm bếp cho Trịnh Hải.

“Đừng để con dao rời ra!” Trịnh Hải thấy tình hình này liên kinh ngạc, hét lên với bà cụ Tưởng. 
Trịnh Hải biết rất rõ, Hoàng Thiên quá lợi hại, chỉ cần cho Hoàng Thiên chút xíu cơ hội, Hoàng Thiên sẽ có thể cứu thoát Phan Thanh Linh. 
Nhưng bà cụ Tưởng thì lại không biết điều này, bà ta cảm thấy Hoàng Thiên cách xa mấy mét lận, nên bà ta đưa dao trong bếp cho Trịnh Hải, sau đó lại đi kiểm tra túi tiền bảy trăm triệu kia. 
Trịnh Hải căng thẳng hét lên, thấy bà cụ Tưởng vẫn chưa kịp phản ứng, ông ta vội vàng, lao đến nhận lấy con dao trong tay bà cụ Tưởng. 
Chỉ có điều bây giờ đã trễ rồi, Hoàng Thiên làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ. 
Con dao đã rời khỏi cổ của Phan Thanh Linh, chỉ còn lại bà cụ Tưởng con đang túm lấy cổ áo của Phan Thanh Linh, nên nếu lúc này không ra tay còn đợi đến bao giờ. 
Xẹt một tiếng, thân thể của Hoàng Thiên như luồng điện lóe sáng quét qua, với tốc độ nhanh nhất lượt đến trước mặt của Phan Thanh Linh. 
Không hay rồi! 
Trịnh Hải vội đến muốn đụng tường, ông ta biết họa lớn sắp rơi xuống đầu rồi. 
Bà cụ Tưởng còn chưa kịp quan sát chuyện gì đang xảy ra thì con dao bà ta đưa cho Trịnh Hải, đã bị Hoàng Thiên cướp trong tay rồi. 
Rõ ràng Trịnh Hải ở gần bà ta hơn, còn Hoàng Thiên thì rất xa, nhưng Hoàng Thiên lại nhanh hơn Trịnh Hải gấp trăm lần, thành công cướp lấy con dao trước mặt của Trịnh Hải. 
“Thằng nhóc con, trả dao lại cho tao!” 
Bà cụ Tưởng phản ứng quá chậm, thần sắc bà ta dữ tợn hét lên một tiếng, đang định cướp lại con dao trong tay của Hoàng Thiện. 
Phịch. 
Hoàng Thiên cũng không khách sáo gì, bèn vung dao lên chém vào cánh tay của bà cụ Tưởng một nhát. 

"Ôi da mę oi." 
Bà cụ Tưởng kêu lên thảm thiết, tay phải đã bị chém một nhát, lúc này đang chảy rất nhiều máu, đau đến mức bà ta khuy ngã xuống đất. 
Phan Thanh Linh vô cùng lo lắng, nhưng cô cũng đã khắc chế lại sự sợ hãi, né tránh được Trịnh Hải mà lao vào trong lòng của Hoàng Thiên. 
Nhìn thấy trên trán của Phan Thanh Linh toát mồ hôi lạnh, chắc là bị kinh sợ không nhẹ, Hoàng Thiên vỗ vai của cô nói: “Đừng Sợ, không sao rồi” 
“Anh Thiên là do em quá ngốc nên đã gây thêm phiền phức cho anh.” 
Phan Thanh Linh hối hận vì cảm thấy mình quá dễ tin người, nên đã bị người ta gạt, bị gạt thì thôi đi, lại còn gây phiền phức cho Hoàng Thiên nhiều như vậy. 
“Đừng nói như vậy, chính là kẻ thù của anh đã để mắt tới em, em vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng thôi” 
Hoàng Thiên nhẹ giọng nói với Phan Thanh Linh. 
Thực tế cũng đúng, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến Phan Thanh Linh, cũng có thể nói Phan Thanh Linh là bị anh làm cho liên lụy. 
May mắn thay, Hoàng Thiên đã cứu được cô, nếu không, Hoàng Thiên sẽ áy náy đến chết Sau khi ngã xuống đất bà cụ Tưởng nhanh chóng đứng dậy, bà ta hoảng sợ nấp sau lưng Trịnh Hải. 
Trịnh Hải cũng hoảng sợ, đứng ở đó đối mặt với Hoàng Thiên và hai thuộc hạ của anh, ông ta không biết phải làm sao. 
Một Hoàng Thiên đã có thể dư sức đánh ông ta thừa sống thiếu chết, nói chi đến hiện tại là một địch ba, căn bản là muốn tìm cái chết. 
Thấy Hoàng Thiên đang an ủi Phan Thanh Linh, Trịnh Hải liền hung hăng xông lên, muốn lợi dụng sơ hở chạy ra ngoài. 
Nhưng ông ta quá ngây thơ, vừa chạy được vài bước thì đã bị một thuộc hạ của Hoàng Thiên đã đưa chân ra kéo ông ta vấp té nặng nề ngã xuống đất. 
Thuộc hạ kia dùng chân to đạp lên lưng Trịnh Hải, quát lớn: “Đừng nhúc nhích, nhúc nhích là sẽ giết chết ông luôn” Trịnh Hải chợt cảm thấy tuyệt vọng, bị giẫm lên lưng không thể động đậy, chỉ có thể chờ chết.

“Cậu Thiên, cậu Thiên, cậu mau nói người của cậu đừng giết tôi, có gì có thể từ từ nói” Trịnh Hải thay đổi sắc mặt, nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên, nặn ra một nụ cười để tiện.

Nhìn khuôn mặt tươi cười này, Hoàng Thiên cũng cảm thấy buồn nôn.

Đúng là! Có người cha như thế hèn chi sinh ra người con như vậy, Trịnh Hải đủ ghê tởm, còn Trịnh Hiểu Phong thì quá kinh tởm. 
Hai cha con thật sự khiến Hoàng Thiên không thể tha thứ được. 
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi