CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đột nhiên xảy ra chuyện, không ai ngờ đến lại xảy ra một màn như thế này.
Trong nửa năm nay, tên tuổi của Hoàng Lượng rất vang dội.
Được biết đến là cao thủ số một trong số các vệ sĩ của nhà họ Hoàng, được nhà họ Hoàng coi trọng.
Tên này còn thường xuyên khoác lác với bên ngoài, anh ta có thể đánh nhau đến mức không có kẻ thù ở Viêm Hạ, nói về khả năng vật lộn thì không thua bất kì người nào.
Nhưng hôm nay gặp được Hoàng Thiên, vừa ra tay đã bị bẻ gãy ba ngón tay, đau đến ngất đi.
Mười mấy người vệ sĩ thấy thế, tất cả đều rất kinh ngạc.
Lúc Hoàng Lượng vừa đến nhà họ Hoàng, trong bọn họ cũng có phần không phục, nhưng sau khi đánh với Hoàng Lượng xong mới biết được sự lợi hại của Hoàng Lượng, sau đó thì hoàn toàn phục rồi.

Nhưng không ngờ đến, Hoàng Lượng sắc bén như thế, ở trước mặt Hoàng Thiên lại chẳng đỡ nổi một đòn.
Cậu chủ nhà họ Hoàng lợi hại quá...
Mười mấy tên vệ sĩ nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên hết đi!”
Từ Diễm Dung tức giận nói, sai khiến những người vệ sĩ này.
Thân là vệ sĩ nhà họ Hoàng, điều quan trọng nhất là nghe lệnh của chủ nhân, đừng thấy rằng Từ Diễm Dung mới đến nhà họ Hoàng hơn hai tháng, nhưng địa vị khá cao, những vệ sĩ này không dám không nghe theo cô ta.
Soạt soạt...
Mười mấy người vệ sĩ nhanh chóng vây xung quanh, chuẩn bị ra tay với Hoàng Thiên.

“Cái gan chó cũng lớn nhỉ! Tôi xem mấy người ai dám nhúc nhích một chút?”
Vũ Thanh trầm giọng nói.
Khí chất của mỗi người khác nhau, có những người chỉ đứng đó cũng có uy thế ép người rồi.

Vũ Thanh chính là người như thế, anh ta đứng ở đó, kêu to một tiếng, vô cùng hung ác!
Mười mấy tên vệ sĩ đều bị kinh ngạc, bọn họ rất rõ ràng, nhân vật truyền kỳ nổi tiếng ở thủ đô mười năm trước này hoàn toàn không thể chọc vào được.
“Thật là vô dụng, xem ra vệ sĩ nhà họ Hoàng cần một sự thay đổi lớn”
Vũ Thanh khinh thường nhìn mười mấy tên vệ sĩ, lẩm bẩm nói.
Cảm nhận được một sự sỉ nhục lớn, nhưng mười mấy tên vệ sĩ này lại ngây ra, không dám ra tay với Hoàng Thiên và Vũ Thanh.

Mười mấy người bạn bè thân thích nhà họ Hoàng vây xem xung quanh cũng bị kinh ngạc đến ngây ngốc bởi một màn này.
Trong số bọn họ, rất nhiều người biết Vũ Thanh, cũng biết Vũ Thanh lợi hại nhiều thế nào.
Nhưng cũng không ngờ đến, mười mấy vệ sĩ nhà họ Hoàng lại bị một tiếng kêu của Vũ Thanh dọa cho lùi bước.
Trong lòng Hoàng Minh Triết có phần không chắc chắn, Từ Diễm Dung đó cũng không dám kêu to gọi bây nữa.
Trong lòng bọn họ cũng biết rõ, Hoàng Thiên vẫn rất được lòng người, ngoại trừ mấy người vệ sĩ này, sẽ không có ai giúp bọn họ.
“Hoàng Thiên, Vũ Thanh đã không còn là vệ sĩ nhà họ Hoàng nữa rồi, anh mang người ngoài quay về là muốn quậy một trận sao?”
Hoàng Minh Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, anh ta muốn chụp cái mũ tự dưng trở về gây sự cho Hoàng Thiên trước.
Sao Hoàng Thiên có thể không nhìn ra chút suy nghĩ đó của Hoàng Minh Triết? Trong lòng nghĩ thằng nhãi này cũng được đấy, có suy nghĩ mưu kế hơn lúc trước.
“Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích đủ hài lòng, thì hôm nay tôi thật sự sẽ gây chuyện lớn đấy”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói, bước đến gần Hoàng Minh Triết.
Hoàng Minh Triết lùi về sau hai bước theo bản năng, anh ta vẫn còn rất sợ Hoàng Thiên.
“Anh nói đi, rốt cuộc muốn biết cái gì?”
Hoàng Minh Triết hỏi.
“Di chúc kia của bố là ai viết?”
Hoàng Thiên hỏi Hoàng Minh Triết.
Vừa nãy Hoàng Thiên muốn hỏi chuyện này, chỉ là Từ Diễm Dung vẫn luôn gây sự, Hoàng Thiên không có cơ hội để hỏi.

Trong lòng Hoàng Minh Triết hoảng sợ.

Điều anh ta lo lắng nhất chính là Hoàng Thiên hỏi điều này.

“Sao nào, chẳng lẽ cậu không biết?”.

Hoàng Thiên bước về trước hai bước, ép Hoàng Minh Triết ở trước mặt, cách Hoàng Minh Triết chưa tới nửa mét.
Dưới áp lực lớn, trên trán Hoàng Minh Triết chảy mồ hôi lạnh.
Anh ta chột dạ, bởi vì anh ta biết rõ nhất, phần di chúc đó được làm giả!
"Là bố nói miệng, mẹ chép lại”
Hoàng Minh Triết nói, chỉ Từ Diễm Dung bên cạnh.
“Cô ta là mẹ ai? Cậu muốn làm con trai cô ta là chuyện của cậu, đừng có lôi kéo tôi!” Hoàng Thiên tức giận nói.
Khiến Hoàng Minh Triết bị dọa giật mình, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Anh kêu gào gì chứ? Tôi đã sống với bố anh hơn hai tháng rồi, anh quan tâm gọi tôi một tiếng mẹ kể thì có vấn đề gì? ***!”
Từ Diễm Dung tức giận mắng Hoàng Thiên.
Bốp bốp!
Vũ Thanh bước mấy bước, tát cho Từ Diễm Dung hai cái!
“Nói chuyện khách sáo với cậu chủ nhà tôi một chút đi! Cậu chủ nhà tôi có tu dưỡng không đánh phụ nữ, nhưng tôi thì không chịu nổi cô!”
Vũ Thanh nói với Từ Diễm Dung.
“Anh! Được lắm, chạy đến nhà họ Hoàng giương oai diễu võ! Mấy người là người chết sao? Lên đi, đánh chết anh ta cho tôi!”
Từ Diễm Dung chỉ Vũ Thanh, kêu lên với mười mấy tên vệ sĩ.
Không một ai dám động đậy, danh tiếng của Vũ Thanh quá lớn, sao những người vệ sĩ này dám ra tay với Vũ Thanh chứ?
“Cô ta còn kêu gào thêm một câu, thì xé rách miệng cô ta"
Hoàng Thiên rất bình thản nói với Vũ Thanh.
“Vâng, cậu chủ”
Vũ Thanh đồng ý một tiếng, đứng bên cạnh Từ Diễm Dung, lúc nào cũng chuẩn bị xé rách miệng.
Mẹ ơi...
Từ Diễm Dung cũng không dám kêu họ nữa, cuối cùng cô ta cũng nhận ra, Hoàng Thiên trông có vẻ hào hoa phong nhã, thực ra rất hung ác...
“Lúc bố lâm chung thì có ai ở đó?”
Hoàng Thiên nhìn Hoàng Minh Triết, tiếp tục hỏi.
Hoàng Minh Triết cảm thấy rất mất mặt, bị Hoàng Thiên hỏi như thế này, như thể bị Hoàng Thiên thẩm vấn vậy.
“Hoàng Thiên, anh có thái độ gì đấy? Tôi là chủ nhà họ Hoàng, anh có tư cách gì mà hỏi tôi như thế?”
Hoàng Minh Triết tức giận chất vấn.
“Trong lòng có quy à? Trả lời câu hỏi của tôi, dám nói dối một câu, tôi cũng không để ý đánh gãy chân cậu đầu”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Hơi thở của Hoàng Minh Triết ngày càng gấp gáp, tức giận mà cũng e sợ.
Anh ta cũng biết rất rõ, Hoàng Thiên có thể nói ra lời này trước mặt mọi người thì chắc chắn có thể làm được.


“Có tôi ở đó, còn có mẹ...!không, còn có cô ấy.” Hoàng Minh Triết chỉ Từ Diễm Dung.
“Chỉ có hai người ở đó?
Trong mắt Hoàng Thiên lóe lên ánh sáng lạnh, anh muốn đánh chết Hoàng Minh Triết.
Nếu thật sự chỉ có Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung ở đó, vậy thì bố có thật sự vì bệnh mà chết hay không cũng không nói chắc được!
Thậm chí rất có thể là Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung cấu kết với nhau để hại bố...
“Không không không, còn có quản gia Trần ở đó nữa! Ngoài ra, còn có bác sĩ Thang, nhưng lúc bác sĩ Tài đến thì bố đã không được nữa rồi.”
Hoàng Minh Triết vội vàng bổ sung.
Quản gia Trần.
Hoàng Thiên nghe đến ba chữ quản gia Trần nay, anh không nhịn được cắn răng.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quản gia Trần lại mất tích vào khoảnh khắc mấu chốt thế này.

Quản gia Trần rất trung thành với nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên không hề nghi ngờ chút nào.
Chỉ cần có quản gia Trần ở đây, tất cả mọi điều nghi ngờ đều sẽ được giải đáp.
Nhưng quản gia Trần đang ở đâu? Chẳng lẽ bị Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung hại luôn rồi?
"Quản gia Trần đang ở đâu?
Trên mặt Hoàng Thiên đã tràn ngập sát khí, hỏi.
"Tiểu Thiên, trước khi làm rõ mọi chuyện, đừng đánh em trai cháu” Chu Trạch Phượng đứng ra khuyên Hoàng Thiên.

"Bác gái, bác không cần hỏi nữa, cháu biết phải làm thế nào?
Hoàng Thiên nói.
“Ôi, bác cũng thấy di chúc rồi, bác cũng nghi ngờ, nhưng trước khi tất cả còn chưa rõ ràng, cháu đừng làm bậy, đừng khiến Hoàng Minh Triết oan uổng.”
Chu Trạch Phượng thở dài nói.
Dù lời nói này còn có ẩn ý, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, Chu Trạch Phượng cũng nghi ngờ tính chân thực của bản di chúc, hơn nữa còn nghi ngờ Hoàng Minh Triết động tay chân vào.
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi