CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy dáng vẻ Hoàng Thiên như muốn ăn thịt người, Hoàng Minh Triết bị dọa đến run rẩy cả người.
Thằng nhãi này thực sự không nên thân, thực ra dù Chu Trạch Phượng có cho anh ta cả gia nghiệp thì anh ta cũng chẳng chống đỡ được.
“Hoàng Thiên, anh, anh đừng như thế, chúng ta là anh em, lại nói, quản gia Trần ở đâu, sao tôi biết được chứ?”
Hoàng Minh Triết không ngạo mạn như thế nữa, lắp bắp thương lượng với Hoàng Thiên.
Thấy một màn này, người ở đó đều thổn thức không thôi.
Bạn bè thân thích nhà họ Hoàng dĩ nhiên không phải là người bình thường, dù còn xa mới đến trình độ của Chu Trạch Phượng, nhưng cũng rất có địa vị trong xã hội này.
Những người này thấy nhiều hiểu rộng, cũng rất biết nhìn người.

Lúc trước không hiểu quá rõ Hoàng Minh Triết, nhưng hôm nay đã nhìn ra Hoàng Minh Triết rồi.
Nói khó nghe một chút, Hoàng Minh Triết chính là đồ ăn hại!
Kém xa Hoàng Thiên một vạn tám nghìn dặm, không nghĩ ra sao Chu Trạch Phượng lại đưa gia nghiệp to lớn thế cho Hoàng Minh Triết.
“Cậu không biết à? Đừng để tôi điều tra ra, nếu điều tra ra cậu giở trò quỷ, thì cậu đừng mong được sống nữa”
Hoàng Thiên nghiêm giọng nói với Hoàng Minh Triết.

Hoàng Minh Triết chảy mồ hôi như mưa, đến giờ anh ta mới sâu sắc nhận ra rằng, chủ nhà họ Hoàng cũng không phải cái gì tốt lành.
“Anh yên tâm đi anh hai.

Tôi không lừa anh, thực sự không biết quản gia Trần ở đâu cả, tôi cũng đang tìm ông ấy đây.”
Hoàng Minh Triết trợn mắt nói dối.
“Tiểu Thiên, có lẽ Hoàng Minh Triết không nói dối đầu, tha cho nó trước đi.”
Chu Trạch Phượng đến khuyên giải.
“Đúng vậy cậu chủ lớn, giữa anh em có lời gì thì nói với nhau, mọi người gây chuyện thế này, bố cậu trên trời có linh cũng không được an ủi phải không? Xương cốt ông ấy còn chưa lạnh đâu.”
Một ông già tuổi khá lớn đến khuyện Hoàng Thiên.
Còn có rất nhiều người đến khi chuyện đã qua, mới sôi nổi khuyên Hoàng Thiên đừng đánh
Hoàng Minh Triết.
Hoàng Thiên thấy rất rõ, ngoại trừ bác gái Chu Trạch Phượng và ông già đó ra, những người khác đều không thực sự khuyên can, mà là vì giải vây giúp Hoàng Minh Triết, lưu lại ấn tượng tốt với Hoàng Minh Triết mà thôi.
Nếu không, vừa nãy Hoàng Minh Triết bảo mười mấy người vệ sĩ lên vây đánh, sao không có ai đứng ra khuyên đi?
Bây giờ Hoàng Minh Triết bị lép vế, những người này lại đứng lên làm người tốt, đơn giản cho rằng Hoàng Minh Triết là chủ nhà họ Hoàng nên muốn kết giao lấy lòng Hoàng Minh Triết.
Dù thấy rõ ràng, nhưng Hoàng Thiên cũng không nói toạc ra, dẫu sao thì không thể gây thù quá nhiều, tự trong lòng mình biết là được rồi.
Lúc này Hoàng Thiên cũng thả Hoàng Minh Triết ra, dù có thể nào, cũng không thể đánh nhau trước linh cữu của bố được.

Muốn tìm quản gia Trần, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Sau khi Hoàng Minh Triết được thả ra, vội vàng chạy ra xa, không dám lại gần Hoàng Thiên nữa.
Từ Diễm Dung đó cũng trốn ở một bên, cô ta không phải rất sợ Hoàng Thiên, chỉ sợ Vũ Thanh.
Hoàng Thiên cũng không ép hỏi Hoàng Minh Triết nữa, cơ bản đã hiểu rõ tình hình rồi, hơn nữa Hoàng Thiên cũng làm điều trong lòng nắm chắc.
Phần di chúc đó chắc chắn là giả, chỉ có tìm được quản gia Trần mới có thể làm rõ chân, tướng, bởi vì chỉ có quản gia Trần vẫn luôn ở bên cạnh bố.
Quỳ trước linh cữu của bố, Hoàng Thiên bắt đầu lễ truy điệu cho bố, không nhịn được chảy từng dòng nước mắt.
Nghĩ đến lúc còn bé ở cùng với bố mẹ, những năm đó vẫn là những hồi ức rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, bố mẹ đã mất, Hoàng Thiên không khỏi đau buồn.
“Cậu chủ, bớt đau thương”
Vũ Thanh đến quỳ bên cạnh Hoàng Thiên, khuyên nhủ.

Hoàng Thiên gật đầu.
Vũ Thanh lần đầu tiên thấy Hoàng Thiên khác, trong ấn tượng của anh ta, dù Hoàng Thiên có gặp bất kì đau khổ hay hoàn cảnh khó khăn nào cũng chưa từng rơi nước mắt.
Sau hơn hai tiếng, đêm đã khuya, rất nhiều bạn bè thân thích nhà họ Hoàng cũng đã quay trở về khách sạn mà bọn họ đã đặt.
Hậu sự của Hoàng Văn Thành còn chưa xử lý xong, mười mấy người này sẽ không đi.

Đây chính là sức mạnh của của cải và địa vị, nếu nhà họ Hoàng không huy hoàng như thế này, chỉ sợ lúc này người có thể ở lại cũng không vượt quá mười người.
“Tiểu Thiên, đừng khó chịu quá, chú ý giữ gìn sức khỏe, hầy”
Chu Trạch Phượng thấy Hoàng Thiên đau lòng như thế, lo lắng đến khuyên nhủ.
“Đúng vậy Tiểu Thiên, bố cháu đã đi rồi, cháu đừng quá khó chịu, như thế tổn thương thân thể”
Bác hại của Hoàng Thiên cũng đau lòng khuyên.
Bọn họ đều đau lòng cho Hoàng Thiên, cũng cảm thấy tức giận Hoàng Minh Triết.
Chẳng ai là kẻ mù, cả ngày nay, Hoàng Minh Triết cũng chẳng rơi giọt nước mắt nào, còn cố làm ra vẻ gào khan.
So sánh với Hoàng Thiên, Hoàng Minh Triết quả thực không có lòng hiếu thảo chút nào, lòng dạ như sói.
Nhưng người như thế này, hết lần này đến lần khác lại trở thành chủ nhà họ Hoàng, thật là tức chết người.
“Bác cả, bác hai, hai bác đi nghỉ sớm chút đi, tối nay cháu trông linh cữu của bố”.
Hoàng Thiên nói.
Bác cả và bác hại của anh cũng không thể nói thêm gì, con trong linh cữu cho bố, đây là điều nên làm.
“Vậy được rồi, nửa đêm sau cháu buồn ngủ, mệt rồi thì bảo Hoàng Minh Triết đối cho cháu.”
Chu Trạch Phượng dặn dò Hoàng Thiên.
Nói xong, bác cả và bác hại của Hoàng Thiên cùng mấy người thân khác cùng trở về phòng mà Hoàng Minh Triết đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Từ Diễm Dung thu xếp rất vui vẻ, sắp xếp phòng cho những người này xong, sai bảo người làm chăm sóc, đều không đủ để cô ta khoe khoang.
Dù Hoàng Minh Triết đã muốn về phòng nghỉ ngơi từ lâu rồi, nhưng anh ta không dám, dù sao cũng phải giả ra dáng chút.
Rầm một tiếng, Hoàng Minh Triết quỳ xuống bên cạnh Hoàng Thiên, đốt giấy cho bố.
“Anh hai.

Tôi biết, tôi thành chủ nhà họ Hoàng, anh vốn là con cả nên rất không phục”

Hoàng Minh Triết vừa đốt giấy vừa nói với Hoàng Thiên.
Lúc này, trước linh cữu của Hoàng Văn Thành, ngoại trừ Hoàng Minh Triết ra, chỉ có Hoàng Thiên và Vũ Thanh.
Hoàng Thiên không quan tâm đến Hoàng Minh Triết, đốt từng xấp tiền giấy, gửi nhờ niềm thương nhớ với bố.
“Tôi biết anh nghi ngờ tối, nghi ngờ phần di chúc đó có vấn đề, nhưng trước mặt bố, tôi nói rõ ràng, nội dung di chúc là do chính miệng bố nói ra! Dù anh có không phục, cũng không thể làm trái mong ước của bố được”
Hoàng Minh Triết cũng rất biết diễn kịch, dõng dạc nói.
“Cậu không cần phải giải thích, đợi tôi điều tra rõ ràng, nếu quả thực như cậu đã nói, dĩ nhiên là tôi sẽ không tranh gì với cậu nữa”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Hoàng Minh Triết cắn răng, trong lòng vẫn rất không chắc chắn.
Trong lòng nghĩ thấy Hoàng Thiên không định từ bỏ, lại nhất định phải tra rõ ràng.
Vấn đề là làm giả, sao có thể để Hoàng Thiên điều tra được?
Hoàng Minh Triết cũng không nói gì thêm, trong lòng có quỷ, quỳ ở đó giả vờ đau lòng.
Đêm này, Hoàng Thiên không nhắm mắt, vẫn luôn quỳ trước linh cữu của bố, trông linh cữu cho bố.
Hoàng Minh Triết cũng trong một đêm, thực ra anh ta vốn muốn đi thẩm vấn quản gia Trần sau nửa đêm, quản gia Trần đã bị cậu ta nhốt trong phòng dưới tầng hầm rồi.
- Đi rồi
Nhưng có Hoàng Thiên ở đây, Hoàng Minh Triết không dám đi lung tung, sợ bị Hoàng Thiên phát hiện ra.
Chỉ cần Hoàng Thiên còn ở nhà họ Hoàng thêm một ngày, thì cô ta không thể yên tâm được.
Đợi đến khi Hoàng Minh Triết ngồi chắc trên cái ghế chủ nhà họ Hoàng, đến lúc cả nhà họ Hoàng đều là của Hoàng Minh Triết rồi, thế thì Từ Diễm Dung cô dĩ nhiên cũng sẽ nắm chắc tài sản nghìn tỷ của nhà họ Hoàng.
Đối với điều này, Từ Diễm Dung còn rất chắc chắn, bởi vì lúc trước đã quyết định với Hoàng Minh Triết rồi, Hoàng Minh Triết sẽ chuyển cho cô mười tỷ!
Tully!
Ngoại trừ khoản tiền mặt kếch xù này, Từ Diễm Dung còn có lòng tin sẽ mê hoặc được Hoàng Minh Triết, để Hoàng Minh Triết cưới cô ta.
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi