CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



Thể lực chống đỡ sau lưng tao có thể dọa chết chúng mày, nếu như chúng mày giết tao thì chúng mày đừng mong sống được lâu dài nữa.

Migfis lớn tiếng kêu là, lớn giọng dọa bọn người Hoàng Thiên và Vũ Thanh.

Hoàng Thiên cũng không có hứng thú mà đi tìm hiểu cả dòng họ của Migfis, cho dù dòng họ này có giỏi giang lớn mạnh cỡ nào thì cũng có sao chứ? Hôm nay Migfis sẽ chết chắc.

“Vậy thì tao cũng rất mong chờ sẽ đụng chạm đến dòng họ của mày! Ra tay đi!” 
Hoàng Thiên bạt mười mấy cái bạt tai vào mặt Migfis, sau đó ngang ngược hét lớn.


Lúc này, hai tên thuộc hạ đã bắt đầu ra tay.

Cùng với nét mặt căm phẫn tức giận, hai tên thuộc hạ này đúng là một chút cũng không hề mềm lòng, chấp hành mệnh lệnh của Vũ Thanh đưa ra một các cực kì trung thanh.

Tiếng kêu thảm thiết như ma dỗi quỷ hờn, Migfis và tên Lâm Đông đau đến chết đi sống lại, bị giày vò đến hơn ba phút, cuối cùng một đạo chí mạng.

Muốn giải tỏa được nỗi giận trong lòng, rút kiếm đánh kẻ thù, dùng cách thức này để giết chết Migfis và tên Lâm Đồng, 
Hoàng Thiên và Vũ Thanh mới có thể hoá hải được cục tức trong tâm suốt bấy lâu nay.

Họ đem thi thể của Migfis và tên Lâm Đồng ném vào trong cái hố, sau đó Hoàng Thiên cùng với Vũ Thanh bọn họ đem thi thể cả nhà Đặng Kim Du rời khỏi mỏ quặng.

Thi thể được chuyển về Việt Nam, là một chuyện không thể nào, chỉ có thể để cả nhà Đặng Kim Du an nghỉ nơi cuối cùng tại thung lũng Không Đáy.

Họ tìm ra một nơi phong cảnh tươi đẹp hữu tình.

Rồi mọi người đem thi thể cả nhà Đặng Kim Du an táng tại đó nhưng lại không lập bia mộ, vì như vậy sẽ quá bị chú ý tới, làm không tốt, cả nhà Đặng Kim Du sẽ bị làm phiền.

“Đặng Kim Du người anh em, anh có thể nhắm mắt yên nghỉ được rồi, tôi và ngài Thiên đã báo cho anh một mối thù không đội trời chung” 

Vũ Thanh lớn giọng nói.

“Anh Đặng Kim Du, anh hãy buông bỏ nỗi hận trong lòng đi, nay thù lớn đã báo, anh ở một thế giới khác cùng người nhà hãy sống một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc đi.

” 
Hoàng Thiên cảm xúc bùi ngùi nói.

Hai người đứng trước mộ mặc niệm một vài phút, lúc này rồi mới quay người dời đi, Mona và thuộc hạ của cô ấy đã nhìn ngơ ra rồi, bọn họ không thể hiểu được tâm trạng của Hoàng Thiên và Vũ Thanh càng không hiểu được trong nội tâm tình huynh đệ của người con trai Việt Nam.

Tối qua, thuộc hạ cả Mona cũng bị chết vài người, nhưng cô và thuộc hạ của cô đều cảm thấy rất bình thường, đều không cảm thấy sự đau thương xúc động gì nhiều.

Bởi vì bọn họ là một tổ chức luyện binh, nếu nói theo một cách khác thì là một tổ chức chức giết người.

Còn về chuyện này thì cái chết là một chuyện rất đỗi bình thường.

“Cô Mona, tôi và ngài Hoàng Thiên bây giờ phải về Việt Nam rồi xin cô hãy bảo trọng” 
Vũ Thanh lúc này nói với Mona.


Mona cũng gật gật đầu với Vũ Thanh, cái nhìn của cô ta đã dồn hết lên người Hoàng Thiên.

“Ngài Hoàng Thiên chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?” 
Mona nói.

“Có lẽ là chúng ta sẽ có thể gặp lại.

Cô Mona, hôm nay cô cũng phải rời khỏi quốc gia này nhỉ? 
Hoàng Thiên nói với Mona.

“Được thôi ngài Hoàng Thiên, chúc anh Thanh thuận buồm xuôi giá” 
Mona nói, rồi lại ra tay hướng tới Hoàng Thiên, cuối cùng thì anh cũng cùng bắt tay với cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi