CHÀNG RỂ VÔ ĐỊCH (CHÀNG RỂ ĐỆ NHẤT)



“Tạm biệt” 
Mona dùng ánh mắt sâu lắng thâm tình nhìn Hoàng Thiên một lúc, rồi cô thống lĩnh thuộc hạ, rời khỏi nơi đây. 
Hoàng Thiên cuối cùng cũng thở một hơi nhẹ nhõm, anh cũng không thể chịu được sức nhiệt tình cháy bỏng của Mona đối với anh. 
“Cậu chủ, anh cũng quá là có nghị lực rồi đấy, nếu mà đổi là em, thì có lẽ em cũng sẽ không chịu được sự tấn công dồn dập như vậy của Mona” 
Vũ Thanh ha ha cười lớn, nói với Hoàng Thiên. 
“Được rồi anh cả Vũ Thanh, anh đừng có mà bới móc tôi nữa, hôm nay chúng ta về được đi” 

Hoàng Thiên cười nói với Vũ Thanh. 
Vũ Thanh gật đầu đồng ý, nay ta đã báo được thù cho Đặng Kim Du, cũng đã giết được tên Migfis cũng đã em như là đại công cáo thành. 
Một đoàn bốn người ngay trong hôm đã đặt vé máy bay, để quay về Việt Nam. 
Còn về dòng họ đứng sau chống lưng cho tên Migfis, Hoàng Thiên và Vũ Thanh cũng không có hứng thú. 
Nếu như cái thứ được gọi là dòng họ này không có mắt, cứ thích đi kiếm chuyện, thì Hoàng Thiên và Vũ Thanh cũng không để ý nhiều đến vậy, binh đến tướng chặn là được. 
Sau khi đến thị trấn Bắc Ninh, Vũ Thanh cùng hai tên thuộc hạ rời đi. 
Hoàng Thiên về đến nhà, vì do Lâm Ngọc An ván còn đang cữ, vậy nên Trương Lan Phượng xung phong đảm nhận chạy đến chăm sóc. 
Lâm Huỳnh Mai cũng thường xuyên tới lui, như vậy đối với cháu trai và cháu gái, cô thích đến nỗi ghê gớm. 
Sau khi Hoàng Thiên bước vào cửa nhà, nhìn thấy Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai, Hoàng Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ gì. 
Vì lúc anh đi, Trương Lan Phượng đã xin đến để chăm sóc Lâm Ngọc An rồi. 
Khi bế trong tay cặp con song sinh, trong lòng Hoàng Thiên ngọt ngào thích thú đến vô tận. 
Đây chính là kết tinh giữa tình yêu của anh và Lâm Ngọc An, càng là ông trời ban tặng cho anh thứ quý giá nhất. 
“Hoàng Thiên à.


Không phải mẹ nói con, hiện tại Ngọc An đang ở cữ, sao con lại có thể chạy đi lung tung nhú vậy.

Ở nhà mà ở bên vợ con không tốt sau. 
Trương Lan Phượng tức giận oán trách vô cùng, chẳng qua là giọng điệu ôn hoà một chút thôi.

Đã khác với trước đây rất nhiều. 
Hoàng Thiên cũng chẳng có phản bác gì lại với Trương Lan Phượng, dù sao Trương Lan Phượng nói lần này, cũng không phải là không có lý. 
Nhưng cũng hết cách, lần này trong chuyến đi thung lũng Không Đáy, là bắt đầu phải đi. 
“Con biết rồi mẹ” 
Hoàng Thiên trả lời nói 
“Ừm, biết được là tốt, từ nay về sau đừng ra ngoài chơi bời lêu lổng nữa.

Đúng rồi Hoàng Thiên, trong tay mẹ dạo này có chút kẹt.


Có những lúc muốn ra ngoài mua hoa quả gì, lúc nào cũng phải hỏi đòi Ngọc An, con xem......” 
Trương Lan Phượng nói tới đây, nhìn Hoàng Thiên mà cười. 
Thấy trong ánh mắt của Trương Lan Phượng hiện rõ lên ánh nhìn tham lam Hoàng Thiên cũng cảm thấy chút gì đó phải cảm. 
Nhưng mà, Hoàng Thiên cũng không có phản bác gì.

Trương Lan Phượng, vẫn giữ lại mặt mũi cho bà ta, lần này Trương Lan Phượng cung coi như là có.

Chút biết đều, còn biết liệu mà qua đây để hầu hạ người ngôi cữ. 
Lúc này mà đòi Hoàng Thiên tiền, ít nhiều gì thì cũng sẽ giống như đòi công thuê, nhưng Hoàng Thiên cũng không để ý mấy đến điều này. 
“Được thôi, lát nữa đến Huỳnh Mai chăm sóc cho Ngọc An, mẹ đi với con đến ngân hàng để con chuyền cho mẹ ít tiền”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi