CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN

CHƯƠNG 805

Hoàng đại sư sùng bái nhìn Vương Trọng Sơn, hệt như một tín đồ điên cuồng đối mặt với Thần Minh mà mình thờ phụng.

“Tông Sư, đó đều là nhân vật giống như thần long trên trời. Bất kỳ một Tông Sư nào cũng có thể bóp chết cậu đơn giản như bóp chết một con kiến!”

“Nhóc con, nhớ kỹ một câu! Tông Sư, không thể sỉ nhục!”

Tô Lương Tử lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng đại sư, trên mặt tràn đầy khinh thường, bản lĩnh của Trình Kiêu, sao một tên võ giả Tiên Thiên tiểu thành như ông ta có thể tưởng tượng được?

Trình Kiêu căn bản không thèm để ý đến Hoàng đại sư, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Hoàng đại sư, Hoàng đại sư đã tỏ thái độ cao xa không thể với tới.

Bây giờ bị Tông Sư nhà họ Vương chèn ép, vì giữ thể diện mà quay ra dạy bảo Trình Kiêu, dùng điều này để thể hiện sự hơn người của mình.

Loại tiểu nhân thế này, dứt khoát không đếm xỉa đến ông ta chính là trừng phạt tốt nhất cho ông ta.

Lôi nữ vương che mặt, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng đại sư lại toát vẻ khinh thường.

Loại võ giả lòng dạ hẹp hòi thế này, e rằng cả đời cũng không thể tiến vào Hóa cảnh.

Nếu nhà họ Vương lấy thế đè người, có lẽ Trình Kiêu còn chút kiêng dè. Nhưng, nếu lấy sức mạnh của giới võ đạo chèn ép, vậy lại hợp với suy nghĩ của Trình Kiêu.

Vương Đỗ Lan cũng không nhịn được trừng mắt nhìn Trình Kiêu, bà biết chắc hẳn Trình Kiêu cũng là một võ giả, nhưng bà cảm thấy Trình Kiêu tuyệt đối không thể vượt qua một tên Tông Sư.

“Trình Kiêu, Hoàng đại sư nói rất đúng, một Tông Sư võ đạo căn bản không phải tồn tại mà người phàm như chúng ta có thể tưởng tượng được! Cậu trẻ tuổi nóng tính, mau đi xin lỗi tiền bối, tiền bối rộng lượng sẽ không so đo với cậu!”

Vương Đỗ Lan lo lắng Trình Kiêu chọc giận Tông Sư của nhà họ Vương dẫn đến họa chết người.

Ánh mắt ngài Tần bên cạnh Y Doãn nhìn Trình Kiêu cũng mang đầy lạnh lẽo.

“Nhóc con, dù coi mọi người là kẻ địch, nhưng Tông Sư cũng không phải tồn tại mà một người phàm như cậu có thể sỉ nhục!”

Y Doãn cảm nhận được cơn giận của ngài Tần, sắc mặt cũng trở nên không vui. Ông ta vốn đã không có ấn tượng tốt gì với Trình Kiêu, bây giờ Trình Kiêu lại nói khoác mà không biết ngượng, sỉ nhục một Tông Sư võ đạo.

Trình Kiêu sỉ nhục Tông Sư võ đạo chẳng khác nào gián tiếp sỉ nhục ngài Tần.

Vốn dĩ nể mặt con gái, Y Doãn đè nén bất mãn trong lòng. Nhưng không ngờ tại thời khắc sống còn ngàn cân treo sợi tóc thế này, Trình Kiêu vẫn có thể ngông cuồng như vậy!

“Nhóc con, cậu khiến tôi rất thất vọng. Mặc dù không biết cậu dùng thủ đoạn gì lấy được lòng tin của con gái tôi, nhưng mà, chỉ với tính cách không coi ai ra gì này của cậu, chắc chắn tương lai khó làm nên chuyện lớn!”

Trình Kiêu quét nhìn mọi người, khóe miệng hơi cong lên, trong giọng nói mang theo ngả ngớn: “Tông Sư mà thôi, nếu tôi muốn, gọi là lập tức đến!”

Gọi là lập tức đến!

Lần này, mọi người hoàn toàn bị Trình Kiêu chọc giận!

“Ngông cuồng!”

“Nhóc con này quả thật quá ngông cuồng! Cậu ta lại còn nói chỉ cần gọi là Tông Sư lập tức đến!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi