CHÀO ANH, BÁC SĨ TẦN

[ Dịch: melbournje ]

*****************

Ai mà không biết Ngô Ngạn Tổ chứ?

Nhưng Lâm Vu thật sự không biết. Sinh hoạt trên núi vốn đơn điệu, ngoại trừ học tập, bọn nhỏ chỉ có giúp cha mẹ làm việc nhà. Nhưng mẹ cùng bà rất ít khi để cô làm việc, bất quá cô học xong kiểu gì cũng sẽ chủ động đi làm việc nhà.

Lâm Vu chững chạc đàng hoàng, để Khương Hiểu muốn cười lại thôi.

Dù sao người bạn ngồi cùng bàn lúc này thật rất đáng yêu à nha. Khương Hiểu nhẹ nhàng nói, "Ngô Ngạn Tổ là một nam minn tinh rất đẹp trai, rất mê người, Khuất Thần Thị là đang khen Tần Hành."

Vẻ mặt Lâm Vu cứng lại: "..."

Tần Hành sờ lên cái mũi, có chút mất tự nhiên, liền bỏ qua mọi chuyện, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khuất Thần có cái miệng rộng, liền thích nói lung tung.

"Hả, đến cùng ai được hạng nhất?"

Tất cả mọi người cũng đang chờ kết quả.

"Được được, tớ nói. Hạng nhất không phải Tần Hành."

"Vậy khẳng định là Lâm Vu lớp chúng ta rồi!"

Ánh mắt mọi người lại tập trung trên người Lâm Vu, Lâm Vu lạnh nhạt chỉnh lại vở ghi bài. Tần Hành cũng nhìn Lâm Vu, cô cố gắng như vậy, được hạng nhất cũng không phải ngoài ý muốn.

"Hey, listen! Hạng nhất là -- lớp 4 Lý Duy tịch."

"A! Có lầm hay không thế? Không phải người trong ban chúng ta sao."

Bỗng từ đầu tòi ra một người, để tất cả mọi người có chút thất vọng. Lúc này lớp học có một cảm giác liền trào ra.

Không biết ai rống lên một tiếng: "Vừa mới đánh cược xong, tan học đến cửa trường gặp."

Khương Hiểu kinh ngạc, "Hạng nhất vậy mà không phải cậu, cũng không phải Tần Hành."

Lâm Vu cũng không để ý lắm: "Nhất trung rất nhiều người lợi hại."

Khương Hiểu gục xuống bàn mặt, "Nhưng cậu chính là người lợi hại nhất trong lòng tớ."

Lâm Vu: "Thật xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ cố gắng."

Khương Hiểu làm một mặt kinh ngạc, "Lâm Vu, tớ nói vui vậy mà cậu lại nói thế thật sao!" Cái này thật là quá ngoài ý muốn. Lâm Vu bị cô nhìn như vậy, có thể thấy được đỏ mặt.

Đến tiết số học, Trương Cần bưng lấy bài thi cùng danh sách xếp hạng tiến đến.

"Đều biết hết rồi chứ?"

"Biết ạ. "

"Các em còn không biết xấu hổ! Nhìn xem điểm toán số lần này đi! Thầy chính là chủ nghiệm nên phải gánh vác các em. Tầng này có 4 cái lớp, chỉ có chúng ta thi kém cỏi nhất. Các em nghĩ gì thế?"

"Trương lão sư, thầy đừng kích động quá. Lần sau chúng em nhất định cố gắng."

Trương Cần bình ổn cảm xúc, "Lúc này lớp chúng ta xếp hạng trong top 10 có 3 người, Tần Hành hạng hai, Lâm Vu hạng ba, Tưởng Nam hạng tám. Mặt khác, Lâm Vu hóa học max điểm, Tần Hành toán học max điểm."

"Lợi hại quá đi! Hai người này thật sự là lợi hại!"

Phòng học đằng sau đột nhiên vang lên một trận tiếng vỗ tay, mọi người quay đầu, thấy Khuất Thần vỗ tay.

"Chúc mừng ba vị bạn học."

Trương Cần trừng mắt liếc hắn một cái, "Yên tĩnh đi! Quay trở lại chuyện chính. Nhớ kĩ đợt trước, tôi và các em đã ước hẹn như thế nào không?"

"Trương lão sư, thầy sẽ không thật muốn để chúng em đổi chỗ ngồi chứ?"

Trương Cần: "Lên lớp thì nói chuyện, truyền giấy tờ thư từ, còn chép bài tập của nhau. Tưởng tôi không biết à. Hách chủ nhiệm phê bình lớp chúng ta mấy lần. Chỗ ngồi hiện tại thì điều chỉnh một chút. Tôi báo đến tên ai thì bắt đầu thay chỗ, đồ dùng học tập để tí tan học rồi chuyển."

"Tổ thứ nhất Chu Châu cùng Lý Vũ Hàm đổi chỗ."

Mọi người thấy Trương Cần muốn đổi thật, trong lúc nhất thời đều phiền muộn.

"Trương lão sư, không đổi được không? Chúng em về sau lên lớp không nói chuyện, cam đoan chuyên tâm nghe giảng."

"Lâm Vu cùng Thẩm Nghi Đình đổi chỗ." Trương Cần hờ hững

"Lão sư --" Khương Hiểu cùng Tần Hành đồng thời đứng lên. Lâm Vu đứng ở đằng kia, thấy được hai người này kích động.

Trương Cần cũng là sững sờ, "Hai em kích động cái gì?"

Khương Hiểu quay đầu nhìn thoáng qua Tần Hành, không nói lời nào.

Tần Hành mở miệng nói: "Em cảm thấy hiện tại đổi chỗ ngồi thế này thì rất không ổn."

Trương Cần nhíu mày, "Ờ? Có gì không ổn hửm?"

Tần Hành: "Thứ nhất, chúng em xung quanh mới vừa làm quen lẫn nhau, cao trung học tập áp lực vốn đã lớn, lại đổi vị trí, chúng em lại phải một lần nữa thích ứng."

"Thứ hai đâu?"

"Theo quan sát của em, thầy hiện tại an bài chỗ ngồi, là theo thành tích xếp hạng lần này, thành tích tốt thì hai người ngồi cùng một chỗ, thầy sắp xếp thành tích yếu một tổ xếp tại gần chỗ giáo viên, là hi vọng thông qua bổ sung. Nhưng kiểu dạng này có phải hay không cũng sẽ đả kích một số bộ phận lòng tin của bạn học?"

"Còn gì nữa không?" Tiểu tử thối này lý do nhiều như vậy! Còn là đại biểu lớp số học nữ chứ!

"Nếu là theo thành tích xếp hạng, vậy chả phải em phải cùng Lâm Vu ngồi chung 1 bàn hay sao. Vì sao thầy không đổi như vậy? Đối với em và Lâm Vu, như vậy cũng không công bằng."

Lâm Vu ngạc nhiên: "..."

Trương Cần nghiến răng nghiến lợi, "Lý do của em ngược lại là nhiều. Khương Hiểu đâu?"

Khương Hiểu: "Em không thích đổi chỗ ngồi, em thích ngồi chỗ cũ hơn."

Giống như 1 dây chuyền vậy, mọi người cũng đứng lên,

"Trương lão sư, em cũng không muốn đổi, em cũng thích ngồi chỗ cũ."

Lâm Vu nuốt một cái, tiếng nói thanh thúy êm tai, "Trương lão sư, thầy có thể hay không tin tưởng sự lựa chọn của chúng em? Cuộc thi lần này mọi người khả năng còn chưa thích ứng, phát huy trình độ chưa tốt. Lần tiếp theo, chúng em nhất định sẽ làm bài tốt hơn."

Lớp học đột nhiên an tĩnh lại.

Trương Cần trầm mặc mấy chục giây, từ trên giảng đài đi xuống, "Được! Lần này không đổi chỗ ngồi. Thi giữa kỳ, các em phải trả thi tốt cho tôi, đến lúc đó tùy các cô cậu."

"Trương lão sư, chúng em yêu thầy!"

Trương Cần: "Được rồi được rồi, chuẩn bị học tập tốt đi. Tất cả ngồi xuống."

Tiếng chuông tan học vang lên, Trương Cần vừa tới văn phòng, 2 ban phòng học liền truyền đến từng tiếng hưng phấn và tiếng huyên náo.

Mười lăm mười sáu tuổi, đơn thuần, chấp nhất, thật là tốt!

Khương Hiểu quay đầu, "Tần Hành, nói hay lắm."

Tần Hành cong cong khóe miệng, "Trương Cần cũng không phải thật sự là muốn để chúng ta đổi chỗ ngồi đâu."

Khương Hiểu thở dài một hơi, "Dù sao hữu kinh vô hiểm. Tớ cũng không muốn đổi chỗ đâu, tốt nhất là ba năm học, chúng tớ đều có thể ngồi cùng bàn thì tốt."

Lâm Vu ừ một tiếng, "Cuộc thi lần này cậu nằm top 50."

Khương Hiểu nhăn nhăn mi, trong nháy mắt ỉu xìu. Lâm Vu đưa một trang giấy cho cô, "Đây là điểm số thống kê tớ viết xem cậu thiếu sót chỗ nào, ngữ văn phần 12, toán học phần 8..."

Tần Hành tò mò, "Lúc nào mà cậu làm thế?"

Lâm Vu: "Vừa mới lúc Trương lão sư đang nói đổi chỗ ngồi."

Tần Hành nhìn qua cô, như có điều suy nghĩ, "Mỗi lần đều sẽ làm thế sao?"

Lâm Vu gật gật đầu, "Sơ trung mỗi lần thi xong tớ đều sẽ làm. Dạng này cũng có thể nhắc nhở chính mình thiếu sót ở chỗ nào. Bình thường ôn tập cũng sẽ có thể chú ý tới."

Tần Hành liễm liễm thần sắc, giống như tùy ý đề xuất, "Vậy cậu giúp tớ làm đi?"

Lâm Vu sững sờ.

Tần Hành thản nhiên nhìn vào mắt cô.

Lâm Vu gật gật đầu.

Khương Hiểu nói: "Tần Hành, cậu lần này xếp hạng 2 mà còn để Lâm Vu giúp, vậy cậu giúp Lâm Vu cái gì đây?"

Lâm Vu lắc đầu, "Tớ không cần."

Tần Hành: "Tớ có thể giúp cậu phụ đạo Anh ngữ."

Lâm Vu còn muốn cự tuyệt, Tần Hành lại đem mấy bài thi của mình đưa đến.

"Vất vả cho cậu rồi."

Lâm Vu: "..."

Người này thật đúng là tự giác. Tôn Dương trợn mắt hốc mồm, "Các cậu đây là *cường cường liên thủ à!"

*Cường cường liên thủ: theo mình hiểu chắc là hai người giỏi hợp tác với nhau ý, ở đây ý ông ấy là Lâm Vu với Tần Hành.

Tần Hành giống như tựa tại chỗ ấy, hững hờ lên tiếng, "Đúng vậy đấy."

Tôn Dương: "Cho nên cậu vừa mới nói muốn cùng Lâm Vu ngồi ngồi cùng bàn là thật? Tớ thật đau lòng! Tâm can tớ tan nát mất rồi!"

Tần Hành có một trận ác khí, bất quá tâm tình dị thường sung sướng, khóe miệng nhếch lên nhếch xuống.

Khuất Thần khi đi tới vừa hay nhìn thấy hắn đang cười, "Tần Hành, cậu cười cái gì?"

"Đột nhiên cảm thấy lớp 2 cũng thật không tệ."

"Bệnh tâm thần. Tối chơi 1 ván không?"

Tần Hành cự tuyệt, "Tháng sau có tranh tài, không chơi."

"Chả có tí sức lực nào cả."

Tần Hành: "Lần này cậu xếp hạng bao nhiêu?"

"Hơn 800 hay sao đó. Tớ không sao đâu, dù sao tương lai cũng không phải đi du học."

Tần Hành còn muốn nói điều gì, nhìn bộ dạng kia của Khuất Thần đều không thèm để ý, hắn liền không muốn nói nữa.

Khuất Thần mỗi lần tới tìm Tần Hành nói chuyện đều ngồi trên ghế Lâm Vu, nhích tới nhích lui, làm cho cô cái gì cũng không làm được.

Lâm Vu cũng không tiện nhắc nhở hắn, dứt khoát cầm cốc nước đi rót nước, cô còn muốn kêu Khương Hiểu đi cùng, kết quả nàng ấy lại còn đang đọc tiểu thuyết.

Cũng không hỏi nữa, đem cái cốc của mình mà mang đi. Tần Hành nhìn một cái, chỉ một chút thôi liền bị Khuất Thần phát hiện.

"Mà nè, cậu vừa mới lên khóa đã thật sự là hăng hái đó nha, tớ liền hận mình quên cầm điện thoại giúp cậu quay lại đấy. Cậu làm gì giúp Lâm Vu thế?"

"Chính tớ không muốn đổi chỗ ngồi."

"Đình Đình khẳng định là thương tâm đến chết mất thôi, lúc đầu có cơ hội ngồi trước mặt cậu mà hết lần này tới lần khác bị cậu làm hỏng."

"Ngồi đâu còn không giống nhau à? Cậu cho rằng ngồi bên cạnh tớ, liền có thể đạt hạng nhất sao?"

Khuất Thần thầm oán, "Ngồi cạnh người mình thích, lúc học tập lại càng có động lực."

"Cút sang một bên đi."

Hắn đứng dậy muốn đi.

"Làm gì, đi đâu đấy?"

"Xuống lầu mua nước."

Tần Hành thuận tiện đi ngang qua tầng lầu phía đông, nước sôi được để ngay tại chỗ ấy.

Lâm Vu cùng một nam sinh đứng chung một chỗ, cô mặt lạnh lùng, xem ra có chút tức giận nhưng một mực nhẫn nhịn.

"Lâm Vu --"

Tần Hành gọi cô một tiếng, sải bước đi tới. Hắn nhẹ nhàng nhìn lướt qua bên người nam sinh, "Bạn cậu à?"

Nam sinh cầm trong tay một phong thư, trong nháy mắt minh bạch.

Lâm Vu quay đầu nhìn thấy hắn, vừa tức lại vừa xấu hổ.

"Tớ không biết cậu ấy."

Tần Hành mở miệng, "Tớ đi mua nước, Khương Hiểu thuận tiện để cho tớ giúp cậu cầm cái cái cốc. Cần trợ giúp gì sao?"

Hắn đây là có ý riêng đó nha.

Lâm Vu cắn cắn môi, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đi lấy nước một cái thôi mà đã xảy ra loại chuyện này.

Bạn học nam còn cầm giúp cô chai nước.

Lâm Vu lạnh giọng nói ra: "Không cần đâu. Tớ về trước lớp trước đây."

Nam sinh vội vàng hô, "Bạn học Lâm Vu, tớ đây là nghiêm túc thật đấy."

Tần Hành đứng ở đó nói, "Tôn Sơ Văn, lá gan của cậu thật lớn."

Tôn Sơ Văn: "Tần Hành, chúng ta là bạn học sơ trung, cậu giúp tớ đem thư này đưa cho Lâm Vu đi."

Tần Hành: "Đi qua một bên đê! Đừng quấy rầy nữ sinh lớp chúng tớ."

Tôn Sơ Văn cũng không vui lòng, "Tớ có quyền lợi đó."

Tần Hành nắm chặt nắm đấm, "Vậy phải xem cậu như thế nào?"

Tôn Sơ Văn: "Tần Hành, cậu làm sao mà vô lý như vậy? Cậu cùng Lâm Vu có quan hệ gì mà đòi quản?"

Tần Hành: "Bạn học cùng lớp. Đừng để tớ nhìn thấy cậu đến quấy rối cô ấy nữa."

Tôn Sơ Văn cắn răng.

"Tần Hành, chờ đấy."

Tần Hành: "Từ từ, cái cốc cái cốc!"

Hắn đưa tay lấy tới, "Tớ ở tại lớp 2 chờ cậu."

Chờ lúc hắn trở lại phòng học, Lâm Vu đã ngồi thờ thẫn tại vị trí của mình, sắc mặt có vẻ không tốt.

Hắn đi qua, đem nước nhẹ nhàng đặt ở mặt bàn của cô.

Lâm Vu trông thấy, vuốt vuốt gương mặt, che dấu thần sắc, lại khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tần Hành nghĩ nghĩ, nói:"Lâm Vu, cậu giúp tớ giảng bài này đi."

Lâm Vu quay người, "Cái bài gì cơ?"

Tần Hành tùy ý lật sách bài tập, "Đừng để ý đến cái người tỏ tình ban nãy làm gì, coi chừng bị ảnh hưởng. Tớ cũng thường xuyên bị người khác tỏ tình nè."

Lâm Vu lộ một mặt khiếp sợ nhìn xem hắn.

*************

Lời của tác giả:

Nhất trung Ngô Ngạn Tổ, da mặt của cậu đến cùng dày bao nhiêu? Ở chương trước thấy mọi người cmt, đối với tiểu Tần Hành mà chê rất nhiều. Con người ai cũng từ từ mà trưởng thành, cũng có thời điểm làm sai trái một vài điều. Tần Hành cùng Lâm Vu đúng là không cùng một loại người, hai hoàn cảnh gia đình khác nhau, cho nên bọn họ từ lúc gặp đến yêu, một đường ấm khiến người người phải cảm động.

Từ đây trở xuống là tiếng nói trong tâm can của Tần Hành: Khi còn bé phạm phải một sai lầm lớn như vậy, cho nên tôi liền đem một đời của mình để đền bù, Lâm Vu, mời tiếp nhận tớ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi