CHÀO ANH, BÁC SĨ TẦN

[ Dịch: melbournje ]

***************

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà chiếu vào, lại chiếu vào trên mặt của thiếu niên kia, gương mặt tuấn dật đột nhiên lại tăng thêm mấy phần ôn hòa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vu biết có kiểu an ủi như thế này

Thời gian lúc này giống như đang dừng lại vậy.

Tần Hành nhìn chăm chú nhìn cô, trong một khoảng cách ngắn ngủi, hắn phát hiện, lông mi của Lâm Vu vừa dài lại còn cong, giống như trêu người vậy.

Lâm Vu nháy mắt mấy cái, "Cậu nói bài nào?"

Tần Hành biến sắc, "Cái này."

Lâm Vu xem xét một chút, "Toán học? Đây là đề Olympic."

Tần Hành: "... Tớ có một điểm mà nghĩ mãi không thông. Cậu giúp tớ tham khảo một chút nhé."

Lâm Vu vặn mi, "Tần Hành, cậu biết tớ chưa từng ôn qua toán Olympic."

Toán học của cô thành tích mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng cùng so sánh với những này tham gia tranh tài cấp quốc gia mà nói, chênh lệch quá xa.

Tần Hành: "Đề Olympic không có khó như vậy, để tớ nói cho cậu nghe."

Lâm Vu gật gật đầu, kỳ thật cô đối áo số cũng tò mò.

Thẩm Nghi Đình quay đầu liền thấy hai người cúi đầu thảo luận, ánh mắt cô dừng lại mấy giây.

"Lâm Vu thật rất lợi hại."

Thẩm Nghi Đình thu tầm mắt lại, "Cậu cùng cậu ấy ở một ký túc xá, bình thường cậu ấy hay làm những gì?"

Trần Đồng: "Cậu ấy mỗi ngày đều là người về trễ nhất, cũng là người dậy sớm nhất giường. Cậu ấy là người mà tớ thấy có cố gắng nhất."

Thẩm Nghi Đình không có lên tiếng.

Trần Đồng cũng nhìn một cái, "Cậu ấy bình thường không chủ động bắt chuyện với ai, nhất là nam sinh."

Thẩm Nghi Đình: "Thật sao?"

Trần Đồng gật gật đầu, "Bất quá cũng nhìn ra được, bọn họ hai bàn trước sau ngồi chung rất thân thiết."

Thẩm Nghi Đình như có điều suy nghĩ, đúng vậy mà nhỉ, Tần Hành bình thường cũng là không thèm để ý đến nữ sinh đâu.

Bên kia, Lâm Vu cùng Tần Hành đã thảo luận xong.

Tần Hành là học bá toán học, lúc giảng một vấn đề, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu. Mà Lâm Vu lại là một người thông minh, hai người câu trước câu sau ăn ý một cách kì lạ.

Lâm Vu thử giải cái đề kia, cuối cùng vì Tần Hành giúp cho, quả nhiên hiểu ra ngay.

Lâm Vu nghiêm mặt nói: "Toán học thật sự là cánh cửa kỳ diệu."

"So với hóa học đâu tính là gì?"

Hắn rất hiếu kì, vì cái gì mà cô lại học hóa học tốt như vậy.

Hắn tới phòng làm việc tình cờ nghe được lão sư đang khen Lâm Vu, lúc này mới biết cô đã học hóa học năm hai học xong hết rồi.

Có lẽ là hai người thảo luận bài hơi lâu, sắc mặt của cô cũng buông lỏng không nhỏ, mặt mày nhu hòa.

"Hóa học cùng số học không có giống nhau đâu."

Thanh âm nhẹ nhàng, mang theo ý mơ hồ vui vẻ.

Tần Hành mím mím khóe miệng, "Nếu cậu sớm ôn toán Olympic, tớ nghĩ lão sư nhất định sẽ dị thường ngạc nhiên."

Nhưng Lâm Vu không có nghĩ như vậy, cô không tham lam. Cô có hiện tại có thể học tập trong hoàn cảnh này đã rất thỏa mãn rồi. Từ nhỏ, bà cô đã dặn không thể quá tham lam, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc.

Học sinh năm nhất cứ như vậy chậm rãi thích ứng cuộc sống cấp ba, mỗi ngày làm không hết bài tập, nghe không hết nội dung, lão sư nói tới nói lui lải nhải mãi.

Đảo mắt đến tháng 11, thời tiết Tấn thành càng ngày càng lạnh, sáng sớm cũng càng ngày càng khó khăn.

Lâm Vu vẫn như cũ là người đến phòng học sớm nhất.

Ngày ấy, khi cô đến đến phòng học, đột nhiên phát hiện đã có người đến. Lúc này, trong phòng học không có mở đèn, có chút tối, nàng không có thấy rõ là ai.

Đợi cô đi tới, mới phát hiện người kia không phải học lớp bọn họ.

"Bạn học này, Tần Hành ngồi vị trí này sao?"

Lâm Vu đánh giá người trước mặt, nữ sinh tóc hơi sấy xoăn, vẽ mi tâm tinh xảo, khí chất có vẻ thành thục.

"Tần Hành đi Bắc Kinh so tài rồi."

"Tớ biết. Nhưng mà cậu ấy ngồi vị trí này sao?"

Lâm Vu gật đầu một cái.

Nữ sinh đem một cái hộp đặt ở trong ngăn kéo của hắn.

Làm xong rồi vỗ vỗ tay, "Giải quyết xong xuôi. Sắp tới là sinh nhật cậu ấy, tớ đưa cho cậu ấy quà."

Lâm Vu không có hứng thú, trở lại chỗ rồi ngồi xuống, lấy sách Anh ngữ ra.

"Cậu là Lâm Vu đúng không?."

Nữ hài tử nhảy đến trước bàn của cô, "Tớ biết cậu."

Lâm Vu trầm mặc, cũng không có hứng thú bắt chuyện.

"Cậu làm sao không hỏi xem tớ đây là ai sao?"

"Thật có lỗi, tớ muốn học thuộc lòng bài."

Nữ sinh nhún nhún vai, "Bạn học Lâm Vu, nữ sinh không nên đọc sách nhiều đâu."

Lâm Vu cúi đầu xuống, không tiếp tục để ý.

Tần Hành đã đi hơn nửa tháng, thi giữa kỳ đều không có tham gia. Hắn không ở trường học, mọi người hâm mộ người vẫn như cũ không giảm chút nào.

Lâm Vu có thể tưởng tượng, khi hắn trở về nhìn thấy một đống đồ vật kia, mặt chắc chắn sẽ biểu lộ vẻ không kiên nhẫn. Hắn rất được nữ sinh yêu mến, ở kí túc xá nữ của cô, thỉnh thoảng mọi người đều nhắc lên tên của hắn. Gia cảnh to, học giỏi, dáng dấp lại đẹp trai, dạng này người này được hoan nghênh là rất bình thường rồi!

Lần thi giữa kỳ này, lớp 2 rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, so với thi sát hạch lần trước thì quả là có tiến bộ rất lớn. Lâm Vu xếp hạng thứ nhất, ban trưởng Tống Dật Minh cũng nằm ở hạng mười, Tưởng Nam tụt xuống mất mười, còn khóc một trận to.

Cao hứng nhất không ai qua được đó chính là Trương Cần, trong phòng họp chủ nghiệm lớp, được Hách chủ nhiệm trọng biểu dương.

"Lớp 2 ở cuộc thi lần này tiến bộ rất lớn. Cứ thế phát huy, ngàn vạn không thể để cho bọn chúng phớt lờ nhé."

"Còn có vì để tăng cường tố chất thân thể của học sinh, từ dưới tuần sau, tăng 800 mét chạy bộ đi. Mặt khác nữa, tôi đã cùng nhà trường thương lượng qua, năm nhất tự học buổi tối không ở trọ ở trường thì chín giờ rưỡi được đi về. Các lão sư làm tốt trực ban chuẩn bị nhé. Mọi người có ý kiến gì hay không?"

"Không có."

"Vậy tan họp đi."

Bạn học chung quanh Lâm Vu lần này thành tích xếp hạng đều so với lần trước cao hơn nhiều, mọi người đối cô vô cùng cảm kích.

Tiếu Vi lấy từ ngăn kéo ra một túi đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nói: "Lâm Vu, cuối tuần này cậu không về nhà, chúng ta cùng đi thư viện làm bài tập có được hay không?"

Khương Hiểu nghe vậy, chờ đợi mà nhìn.

Lâm Vu nghĩ nghĩ, "Vậy tớ cùng lão sư nói chuyện một chút."

Tiếu Vi cười tủm tỉm, "Thư viện thành phố có rất nhiều sách, Lâm Vu à, cậu khẳng định sẽ rất thích đó nha."

Tôn Dương thở dài một hơi, "Mấy người các cậu ngược lại thật là tốt, lại có đi chung cùng nhau, liền lòi ra một mình tớ cô đơn."

Tiếu Vi: "Tần Hành sắp trở về rồi à?"

Tôn Dương lắc đầu: "Hình như hôm qua đã thi xong, đang chờ điểm."

Khương Hiểu: "Tần Hành nhất định có thể đạt giải nhất, chờ hắn trở về nhất định phải đòi quà."

Tôn Dương: "À, cậu không phải hộ vệ của Lâm Vu sao?"

Khương Hiểu: "Hắn hiện tại cũng không có cùng Lâm Vu cạnh tranh."

Tôn Dương: "Tần Hành không có ở đây ngày đầu tiên, nghĩ tới hắn! Ngày thứ 26, vẫn là nghĩ tới hắn!"

Đám người một bộ dáng ác độc.

Ngày thứ hai, lần này tin tức Tần Hành thi áo số cả nước được hạng nhất truyền đến trường học. Nhất trung, tổ lão sư dạy toán học hưng phấn khó mà nói nên lời. Nhiều năm nay, đều không có ai cả đi thi mà được giải nhất cả.

Lúc này nhất trung ở Tần Thành rốt cuộc cũng có thể nở mày nở mặt. Tin tức này truyền đến lớp học, mọi người kịch liệt thảo luận bắt đầu, giống như bọn hắn đưỡ giải vậy.

"Tần Hành đạt hạng nhất có phải hay không không cần tham gia thi đại học liền có thể trực tiếp nhận vào?"

"Thật hâm mộ quá!"

Tôn Dương: "Thứ hâm mộ này không với đến được đâu, cả nước thi tuyển, so với tham gia thi hát đạt giải nhất còn khó hơn."

"... Tôn Dương, cậu đi báo danh đi thử xem sao."

Khương Hiểu: "Nếu thật được chọn, về sau tớ làm người đại diện cho cậu, đem cậu chế tạo thành một ngôi sao ca nhạc."

Tôn Dương: "Được, đã hứa rồi đấy."

Một mảnh tiếng cười rộ lên, Lâm Vu lẳng lặng lắng nghe. Cô cầm bút tô tô vẽ vẽ trên giấy nháp, đột nhiên có chút mê mang. Về sau cô muốn làm gì?

Tần Hành từ Bắc Kinh trở về, cũng không có ở nhà nghỉ ngơi mà trực tiếp đi học.

Sáng sớm, ông Tần tự mình lái xe đưa con đi học. Con trai đạt giải nhất, tất nhiên phải cao hứng rồi.

"Đã bảo cho con ở nhà nghỉ ngơi một ngày mà nhất quyết không nghe."

Tần Hành cầm cặp sách, mở cửa xe, dự định xuống xe.

"Con định buối tối ở lại trường để tự học."

"Vậy cơm tối làm sao bây giờ?"

"Trường học không phải có canteen sao?"

Ông Tần nghe khẩu khí con trai mình, cũng đành phải nghe theo, dù sao ông biết Tần Hành sẽ không bạc đãi mình.

"Chú ý an toàn nhé. Buổi tối ta để chú Tiểu Dương tới đón con."

"Không cần, tự con đi về."

Tần Hành lưu loát đi xuống xe.

Ông Tần cười, một mặt kiêu ngạo.

Tần Hành trở về, lớp 2 tự nhiên oanh động.

Hắn tiến phòng học, mọi người liền bắt đầu náo loạn.

"Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh nhaa."

Tần Hành như bìnb thường đi tới, một vai khoác balo, một tay nhét trong túi quần, ánh mắt rơi vào chỗ ngồi của mình. Đi ngang qua, Lâm Vu cúi đầu mang tai nghe, hết sức chuyên chú nghe Anh ngữ.

Tần Hành trở lại vị trí, tùy tiện ngồi xuống.

Tôn Dương: "Cậu rốt cuộc cũng trở về. Chúc mừng nhá!"

Mấy cái nam sinh đều đến.

"Bọn tớ đều biết, cậu thật trâu bò đó nha."

"Tần Hành, cậu bây giờ đã là thần tượng của nữ sinh toàn trường. Tớ nghe nói hiện tại một tấm hình của cậu bán 10 khối tiền cơ đấy."

Tần Hành cười, "Tớ vừa về đến các cậu liền cùng ta nói cái vấn đề này sao? Dạo này thế nào?"

"Hách chủ nhiệm nổi điên, chúng tớ bây giờ mỗi ngày đều phải chạy 800 mét. Cậu ở Bắc Kinh thì sao? Tập huấn có mỹ nữ không?"

"Mang theo quà cho các cậu đây."

Hắn mở balo ra, nhanh tay chia quà cho đám nam sinh.

Đào Mạn chưa đi tới phòng học liền nghe được tiềng hò hét ầm ĩ ồn ào, bà đi vào, "Các bạn học này, đây là thời gian tự học, không phải nghỉ ngơi giữa tiết."

"Miss Đao, Tần Hành trở về rồi."

Đào Mạn nhìn về phía Tần Hành, "Toán học vương tử trở về, các cậu cũng chưa hết tiết. Ngày hôm qua cái bài đều thuộc rồi chứ? Một tí nữa trên lớp tôi muốn kiểm tra."

"Miss Đao, cô là giáo viên mà chúng em thích nhất."

"Còn có mười lăm phút nữa."

Mọi người lập tức thu hồi tâm tư bát quái, dù sao cũng còn có thời gian có thể nói.

Lúc này, Lâm Vu tháo tai nghe, lật sách Anh ngữ ra.

Tần Hành nhìn bóng lưng của nàng, phát hiện mái tóc của cô đã được cắt ngắn, bím tóc đuôi ngựa so với lúc trước ngắn đi một nửa. Cho tới trưa, hắn cùng Lâm Vu đều chưa hề nói câu nào với nhau. Hắn đem quà cho Khương Hiểu, Khương Hiểu cười mà nhận lấy.

"Cám ơn nhé. Vở đẹp mắt như vậy tớ không nỡ dùng."

Lâm Vu vừa vặn từ bên ngoài tiến đến, gặp Khương Hiểu cầm trong tay mới vở, cô không có cũng không cảm thấy xấu hổ.

Tôn Dương, Khương Hiểu đều có quà, bọn hắn nghĩ Lâm Vu khẳng định cũng có. Hết lần này tới lần khác Tần Hành một điểm biểu thị cũng không có, mà Lâm Vu tự nhiên cũng không nghĩ mình được Tần Hành tặng quà, dưới cái nhìn của cô thì Tần Hành chắc cũng sẽ không mang quà về cho cô.

Khương Hiểu đè ép thanh âm mà nơi, "Lâm Vu không có quà sao?"

Tần Hành bĩu môi: "Đi rất gấp, không có mua nhiều như vậy."

Khương Hiểu sững sờ, quyển sách trong tay này giờ đây nhue một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.

Cô thật không muốn thế.

Cô trừng mắt liếc Tần Hành.

Tần Hành không nói gì.

Nghỉ giữa khóa, Lâm Vu từ văn phòng hỏi xong bài trở về, bị hai nữ sinh gọi lại.

"Bạn học, làm phiền cậu gọi Tần Hành lớp cậu ra một chút được không?"

Lâm Vu nhíu nhíu mày, "Thật có lỗi quá, tớ cùng hắn không quen biết."

Đơn giản mà lại trực tiếp, cô không nghĩ nhiều chuyện.

Ngoài kia, Khuất Thần mắt mở thật to. Ngồi bàn trước bàn sau mà còn bảo không quen?

Lâm Vu trở lại phòng học, thấy Tần Hành đang đei tai nghe, từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế, không biết đang ngủ hay là vẫn nghe nhạc.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống.

Không bao lâu, có người nhẹ nhàng đụng đụng phía sau lưng cô, "Lâm Vu, quà của cậu đây."

Cái bút máy trên tay Lâm Vu trong nháy mắt xiết chặt, cô không hề động, tựa hồ có chút không quá xác định.

Tần Hành duỗi dài cánh tay ra, đem hộp đặt ở mặt bàn của cô, "Là bộ sách này."

Hắn dừng lại một chút, "Không đắt lắm đâu."

**********

Lời tác giả:

Từ đây trở xuống là bản tin đến từ tiểu phóng viên Mạn Mạn.

Mạn Mạn: Bác sĩ Tần, cậu động tâm với bác sĩ Lâm từ lúc nào?

Tần bác sĩ: Cao nhất lần kia đi tập huấn, trong một tháng, tôi lại có chút nhớ cô ấy.

Mạn Mạn: Cao nhất à!

Tần bác sĩ: Làm sao, có vấn đề gì sao?

Mạn Mạn: Bác sĩ Tần, cậu quả thật rất chuyên tình! Bội phục, bội phục!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi