CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Cổ của Tô Du rất đau, cô có thể cảm giác được vết thương trên da, có dòng máu ấm áp đang chảy ra, cùng dính với mồ hôi nhỏ xuống, trái tim của Tô Du cũng rất đau......

Đường Vân Linh khóc, miệng không ngừng cầu khẩn:

- Kỳ Đông...... Nhanh cứu em...... Cứu em......

Theo tiếng khóc thất thanh của Đường Vân Linh, Tống Kỳ Đông quay sang an ủi cô ta.

- Vân Linh, em đừng căng thẳng. Có anh ở đây, anh sẽ không để em có chuyện.

Tống Kỳ Đông một bên đề phòng nhìn kẻ xấu, một bên nói với cô ta như thế.

- Kỳ Đông...... Em không muốn chết...... Em không muốn rời khỏi anh...... Anh nhanh cứu em với......

Đường Vân Linh thê lương buồn bã nói, nước mắt lành lạnh từ gò má lướt xuống.

- Được rồi...... Anh biết mà, em trước tiên hãy gắng giữ tỉnh táo, đừng khóc, anh đáp ứng em, nhất định sẽ cứu em ra!

Tô Du tại chỗ nghe thấy lời nói đó của Tống Kỳ Đông, bị hai xấu kề cổ, Đường Vân Linh chẳng qua chỉ để lại nước mắt, cô lại chảy máu, Tống Kỳ Đông trong mắt chỉ có mỗi Đường Vân Linh!

Mỗi một lời cam kết dịu dàng, giống như là đao nhọn, nặng nề đâm vào trong tim cô, ở tim đã đầy rẫy vết thương, lại càng thêm máu thịt be bét.

Kẻ xấu đang giữ Tô Du thúc giục:

- Đại ca, cái bãi đậu xe này này có máy thu hình, nếu như bảo an tới, chúng ta không thể bỏ chạy được, mau mau quyết định nhanh một chút đi.

Bị kêu là đại ca, kẻ xấu vứt bỏ suy nghĩ của mình, nhìn Tô Du, nhìn Đường Vân Linh, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tống Kỳ Đông, hắn hung ác mở miệng:

- Đứa này đang nằm trong tay tao! Tống Kỳ Đông nếu như mày không nỡ để cô ta chết, nhất định là cô ta rất quan trọng với mày.

Nghe được kẻ xấu nói như vậy, Tô Du không chỉ không có thở ra một hơi, trái lại càng thêm vẻ tuyệt vọng.

Ngay cả lần đầu tiên mới gặp, cũng nhìn ra được Tống Kỳ Đông rất quan tâm Đường Vân Linh, ba năm qua, bảo vệ cô cũng chỉ có đoạn hôn nhân trên danh nghĩa này, như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mà ở lúc này, Đường Vân Linh vang lên tiếng gào thét.

- Không muốn...... Đừng có giết tôi, tôi chỉ là thư ký của Tống Kỳ Đông, chỉ là một người làm công mà thôi, không phải là người quan trọng nào với anh ta cả.

Cô ta đột nhiên chỉ vào Tô Du lớn tiếng nói:

- Người phụ nữ kia, người phụ nữ kia là vợ của Tống Kỳ Đông. Các anh nếu muốn tiền, thì tới mà bắt cô ta ấy! (con mụ này độc ác kinh T_T)

Kẻ xấu nghe vậy, trong nháy mắt lại hiện lên tia do dự, quay về phía Tống Kỳ Đông nói:

- Tống Kỳ Đông, hai người phụ nữ này, tao cho mày chọn. Một phải chết, một có thể sống, mày muốn ai chết, muốn ai sống sót đây?

Tống Kỳ Đông đứng đối diện với tất cả mọi người, hai tay buông xuống nắm chặt thành quyền, coi như hắn có năng lực cũng chỉ có thể cứu một, thế nhưng động tác hắn có nhanh hơn nữa, cũng làm cho kẻ xấu vung dao găm nhanh hơn.

Một đôi mắt sắc bén nhìn hai người phụ nữ, nhìn Tô Du, lại nhìn Đường Vân Linh, khóe miệng hắn nhếch lên.

Trong yên tĩnh, Tống Kỳ Đông vẫn không nói một lời, kẻ xấu còn không vội vã truy hỏi, ngược lại là Tô Du, không nhẫn nại được, quay về Tống Kỳ Đông chất vấn.

- Tống Kỳ Đông, tôi và Đường Vân Linh đều bị bắt cóc, cục diện bây giờ chỉ có một người sống, một người chết, anh muốn ai sống, muốn ai chết, anh nhất định phải lựa chọn?

Trong lòng Tô Du còn sót lại tia hy vọng cuối cùng, hi vọng Tống Kỳ Đông có thể xem xét tình cảm phu thê bọn họ mà......

Chẳng được bao lâu, cô rốt cục chờ đến Tống Kỳ Đông trả lời.

- Tô Du, cô là vợ của tôi, tôi yêu cô, tôi đương nhiên hi vọng cô sống sót.

Tống Kỳ Đông sắc mặt nặng nề nhìn Tô Du, đối với kẻ xấu nói:

- Các anh mau đem cô ấy thả ra, mang thư ký của tôi đi đi.

Theo tiếng nói của Tống Kỳ Đông vang lên, Tô Du cảm giác được một luồng hắc ám kéo tới, hơi thở tuyệt vọng tràn ngập, nhanh chóng đưa cô nuốt chửng.

Đường Vân Linh nghe không ra ý tứ trong lời nói, bi thương lại gào khóc lên, nhưng Tô Du thì hoàn toàn hiểu rõ cách làm của Tống Kỳ Đông.

Tống Kỳ Đông là một người thông minh như thế, như thế nào lại không biết được kẻ xấu muốn dùng suy nghĩ ngược lại thăm dò hắn.

Đúng là thật một câu"Tôi yêu cô"!

Khi hắn nói ra hi vọng muốn cô sống sót, vốn là đẩy cô vào chỗ chết.

- Đại ca, hắn nói muốn thả đứa trong tay em ra, chúng ta liền một mực không tha, nhất định là người phụ nữ này rất quan trọng, chúng ta dẫn cô ta đi!

- Tốt.

Tên kẻ xấu còn lại đem Đường Vân Linh đẩy ra, đồng thời rống to:

- Mau lên xe.

Tô Du bị người ta bóp cổ, dùng sức kéo về phía sau, cô căm hận, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tống Kỳ Đông.

- Tống Kỳ Đông, tôi yêu anh mười mấy năm, gả cho anh ba năm. Tôi đã từng nghĩ có thể gả cho anh, là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này! Không nghĩ tới ngày hôm nay lần đầu tiên tôi nghe được câu nói anh yêu tôi, tất nhiên chỉ là muốn đẩy tôi đi chết!

Tô Du điên cuồng gào thét:

- Tống Kỳ Đông, cho dù tôi có chết, coi như biến thành quỷ, tôi cũng sẽ trở về tìm anh! Tôi muốn anh sống không bằng chết!

Cô bị nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, chiếc ô tô nghênh ngang rời đi.

Câu nói cuối cùng của cô, vẫn vang lên ngay chỗ quẹo trong bãi đậu xe, cũng quanh quẩn trong lòng Tống Kỳ Đông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi