CHẤP NIỆM CÓ TẬN, TÌNH VẪN KHÔNG TẬN

Đường Vân Linh bị kẻ xấu đẩy ra, trong nháy mắt, Tống Kỳ Đông lập tức xông lên, đem cô ta ôm lấy thật chặt, nhưng hai con mắt của hắn, vẫn luôn dõi theo hướng Tô Du vừa bị bắt đi.

- Kỳ Đông...... Vừa nãy làm em sợ muốn chết...... Em còn tưởng rằng anh thật sự muốn cứu Tô Du...... Là muốn em đi chết......

Đường Vân Linh tựa vào trong ngực Tống Kỳ Đông, cô ta kích động đến mức khóc òa lên:

- Kỳ Đông...... Em biết mà, anh vẫn luôn yêu em...... Yêu em nhất mà......

Khuôn mặt của Tống Kỳ Đông vẫn thất thần, hắn không nghe được lời nói của Đường Vân Linh, trong đầu liên tục hiện lên ánh mắt cuối cùng của Tô Du, trong đó bao hàm tình cảm, cùng nồng nàn hóa thành hư không.

Cái ánh mắt kia bên trong chứa đựng biết bao căm hận, cùng tuyệt vọng.

Tô Du nói, cô yêu hắn, yêu mười mấy năm rồi.

Nhưng tại sao lại như vậy chứ, không phải cô ấy từ nhỏ đã là vợ chưa cưới của anh trai hắn sao, như thế nào lại yêu hắn đây?

Hôn nhân ba năm, giữa bọn họ chỉ có nghĩa vụ, chưa từng có nói qua tình cảm này nọ, nếu Tô Du thật sự yêu hắn, như thế nào sẽ chịu đựng cuộc hôn nhân như vậy chứ?

Không đúng, nhất định không phải như vậy, là Tô Du đang gạt hắn.

Tống Kỳ Đông cực lực phủ nhận, thế nhưng trong lòng lại bị một tảng đá lớn đè nặng gây áp bức, nặng nề rơi xuống rơi, rơi vào vực sâu không thấy đáy.

- Tống Tổng, anh không bị thương chỗ nào chứ?

Trần Thân nhận được cuộc điện thoại của bảo an, biết trong bãi đậu xe xảy ra vấn đề rồi, liền lập tức khẩn cấp xử lý nhanh mọi chuyện rồi chạy tới.

- Tôi không sao, đã báo cảnh sát chưa?

Tống Kỳ Đông thấp giọng hỏi.

- Đã báo cảnh sát rồi. Chúng tôi đã cung cấp biển số xe của bọn xấu, lực lượng cảnh sát đã được điều động, họ đang đuổi theo bọn chúng.

Trần Thân trả lời, lại liếc nhìn Đường Vân Linh đang tựa trước ngực Tống Kỳ Đông, hỏi:

- Có muốn đưa Đường tiểu thư đi bệnh viện không?

Tống Kỳ Đông lập tức đem Đường Vân Linh thả ra, giao cho Trần Thân, phân phó nói:

- Anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước đi.

Đường Vân Linh nghe vậy lập tức bắt lấy âu phục của Tống Kỳ Đông:

- Kỳ Đông, em sợ lắm...... Anh không cần đi mà......

Mi tâm Tống Kỳ Đông nhíu chặt, không chút do dự rút tay Đường Vân Linh ra khỏi quần áo mình, lạnh giọng nói:

- Em đi bệnh viện trước đi, anh muốn đến cục cảnh sát tìm hiểu rõ tình huống đã.

Nói xong, Tống Kỳ Đông nhanh chóng bước ra ngoài, tâm trạng trông thật lo lắng.

Liền ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, giờ khắc này trong lòng hắn...nhớ nhất, lo lắng nhất chính là Tô Du.

......

Lối đi bộ, một chiếc màu đen Buick lấy tốc độ 180 km trở lên chạy băng băng trên đường.

Bọn họ mới từ nội thành trở ra, một đường vượt qua mấy chướng ngại do lực lượng cảnh sát bày ra, chạy lên một đoạn đường cái cạnh biển có núi vây quanh.

Phía sau tiếng xe cảnh sát áp sát, tốc độ xe còn đang liên tục tăng nhanh.

- Chết tiệt! Mấy tên cảnh sát đáng chết, động tác lúc nào đã trở nên nhanh như vậy! Không lẽ chúng muốn đuổi tận chúng ta cũng không chịu buông tha, bám sát chặt như thế, không sợ chúng ta đem con tin ra giết sao?

Cái tên đang giữ Tô Du lên tiếng chửi mắng, dùng sức lôi kéo tóc cô, nói:

- Đàn bà thúi, mày rốt cuộc có phải là vợ của Tống Kỳ Đông hay không? Không phải là đang đùa tụi tao đó chứ?

Nửa bên mặt của Tô Du bị hắn nhấc lên, nhưng cô không cảm giác được chút đau đớn nào, bởi vì trái tim của cô, đã chết ở nửa tiếng trước rồi.

Một người mà trái tim đã chết, như thế nào còn cảm giác được đau đớn đây?

- Ha ha.

Cô quay mặt về phía kẻ xấu cười lạnh hai tiếng:

- Tôi quả thật chính là vợ của Tống Kỳ Đông, nhưng mà các anh không xem tin tức sao? Vợ của Tống Kỳ Đông chỉ là một vật trang trí, người hắn yêu chân chính, là tiểu tam nuôi dưỡng bên ngoài, cũng chính là người phụ nữ mà các anh buông tha lúc nãy đó.

Nói xong, Tô Du còn cười ha ha, âm thanh khàn giọng lại chất chứa nỗi tuyệt vọng.

Kẻ xấu bị lừa liền lên cơn giận dữ, cầm lấy đầu Tô Du va về phía cửa sổ của xe kính

- Đàn bà thúi, tao thấy mày cũng chán sống thật rồi!

Đúng lúc này, xe run rẩy dữ dội, trán Tô Du bị bọn họ tàn nhẫn đập vào ô cửa đến mấy lần, có vết máu uốn lượn từ huyệt Thái Dương lưu lại.

Kẻ xấu lại không có thời gian quan tâm đến cô, lập tức hỏi người lái xe:

- Đại ca, làm sao vậy?

Kẻ xấu ngồi ghế lái nổi giận đùng đùng nói:

- Chết tiệt! Xe của chúng ta hư rồi, thắng xe không ăn.

- Chuyện này làm sao đây, như vậy chúng ta đều phải chết sao!

Đang còn lo lắng phía sau, kẻ xấu cầm lái, mà vô lăng không chịu ăn, cũng bắt đầu bất ổn, chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo bắt đầu trượt một đường.

Trong xe có ba người, mà người duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có Tô Du.

Chết thì thế nào? Dù sao cô chính là một kẻ hấp hối sắp chết, thật sự giờ phút này sống hay chết cũng có gì khác nhau!

Con mắt bên phải của cô bị máu chảy vào, một mảnh đỏ chót, mà ngoài cửa xe biển lớn màu xanh, chiếu vào trong mắt cô, cũng trở thành màu đỏ.

- Đàn bà thúi! Nhất định là trên người mày có xúi quẩy! Chả trách Tống Kỳ Đông muốn mày phải chết!

Kẻ xấu một lần nữa bắt được Tô Du, vừa lúc lại muốn tra tấn cô tiếp.

Xe một bên đập phải vách núi, bị một lực lớn va chạm, Tô Du bay ra ngoài, bờ vai tội nghiệp của cô đập vào chỗ tài xế ngồi, kẻ xấu ngồi ghế lái bị cô đụng phải, liền lạc mất tay lái--

Chiếc xe màu đen hướng về vách núi vọt tới.

Tông gãy hàng rào bảo hộ, xoay tròn rồi lăn xuống, chiếc xe nặng nề rơi vào trong nước biển......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi