CHẾ TẠO HÀO MÔN

Điều khiến Lý Chính Thụy đau đầu bây giờ không phải là làm sao để khuyên người chi phụ, mà là lấy ba cái dự án trị giá một tỷ này về tay kiểu gì.

Ông ta biết rõ, một khi ba dự án này chính thức hoàn thành thì địa vị của ông ta trong nhà họ Lý sẽ trở nên nguy hiểm vô cùng.

Lý Chính Thụy rõ hơn ai hết tính cách của người trong gia tộc. Đám người này không quan tâm đến tình thân mà chỉ quan tâm đến tiền mà thôi.

Ai nhiều tiền hơn thì bọn họ sẽ đi theo người đó.

Khi Lý Chấn Quốc còn sống, chi chính hưng thịnh vô cùng, tất cả người chi phụ đều nịnh hót và nghe lời chi chính.

Nhưng giờ thì sao, khi nam đinh trong chi chính cứ lần lượt qua đời rồi tàn phế, thì còn ai quan tâm bọn họ nữa?

Chỉ có một mình bà cụ, nhưng một cây chẳng chống vững được nhà. Ngoài mặt thì không ai dám chống đối với bà ta, nhưng sau lưng thì đều là bằng mặt không bằng lòng, chẳng ai coi bà ta là người nắm quyền của gia tộc cả.

Mà hiện giờ, đứa con hoang của chi chính kia lại mở cái phòng kế hoạch gì đó, rồi lại làm ba cái dự án một tỷ, nhanh chóng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Không nói đến ai khác, ngay cả Lý Tinh Thanh cũng tới tìm ông ta mấy lần, hỏi có nên thử nói chuyện với bà cụ hay không. Nhìn ba dự án này có vẻ rất ngon cơm, không thể để chi chính chiếm hết được.

Nói thì nói vậy, nhưng ai cũng biết bọn họ đơn giản chỉ đang ghen tỵ.

Sự thay đổi của nhà họ Lý rõ mồn một, bà cụ biết rõ, và cũng biết là ai đã đưa cho nhà họ Lý cơ hội như thế này.

Lúc Hoắc Khải đến nhà họ Lý lần đầu bà cụ không có chút hảo cảm nào với cái đứa cháu trai từ trên trời rơi xuống này.

Tự đại, ngông cuồng, bất lịch sự.

Nếu không cần dựa vào cổ phần thừa kế của anh, bà cụ đã cho người đuổi anh đi từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ bà cụ lại thấy rất may mắn vì bản thân đã không làm như vậy.

Vì những người, những dự án mà Hoắc Khải để lại đã thật sự trở thành cọng rơm cứu mạng của chi chính. Chỉ cần làm theo kế hoạch thì cho dù không có phần cổ phần kia thì chi chính cũng sẽ không sụp đổ được.

Bởi vì những người chi phụ tham gia vào, đều chỉ vì lợi ích và sẵn sàng bỏ ra quyền quản lý trong tay, hệt như những gì Hoắc Khải nói.

Những quyền quản lý đó khiến chi chính có được thủ đoạn khống chế kinh tế, nếu sau này đám chi phụ không nghe lời thì cũng là cách để trị bọn họ.

Không phải là không có ai nhìn thấy điểm này, nhưng trước mặt lợi ích khổng lồ, có mấy ai giữ được cái đầu lạnh đâu.

Điều mà bà cụ suy nghĩ bây giờ chính là có nên mở cửa thật to để cho thật nhiều người vào tham gia, và đây cũng là một nguyên nhân khác vì sao bà ta gọi cho Hoắc Khải.

Với thái độ lạnh nhạt của Hoắc Khải, bà ta cũng chỉ tiện mồm nói vậy chứ chẳng có ý trách gì anh.

Hoắc Khải hiểu rõ, tất cả người trong gia tộc đều là người vì lợi ích, nhà họ Lý cũng vậy. Anh có cách để khiến nhà họ Lý dựa vào mình thì cũng chẳng sợ bà cụ trở mặt.

“Nếu bà gọi cho tôi chỉ để dạy tôi cách lịch sự thì tôi đã học xong rồi, tạm biệt”, Hoắc Khải nói.

“Chờ đã!”, bà cụ vội vàng hét lên, định dạy dỗ thêm mấy câu theo bản năng, nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt vào. Sau đó, bà ta nói: “Cậu bảo chúng tôi chuẩn bị thật tốt, nhưng cũng phải biết là chuẩn bị cái gì chứ. Giờ đang là xã hội pháp trị , không phải thời đại múa đao vung kiếm nữa đâu. Hay cậu định để con em gia tộc chiến đấu cho bố cậu hả”.

“Đương nhiên là không rồi”, Hoắc Khải trả lời: “Bà chỉ cần khiến bọn họ thể hiện ra thái độ muốn báo thù, đơn giản nhất chính là bất kỳ ai hỏi về chuyện này thì trả lời một câu thôi: sẽ không tha cho hung thủ, cho dù có khiến nhà họ Lý tán gia bại sản thì cũng sẽ đồng quy vu tận với đối phương!”

Bà cụ nghe vậy thì tim đập nhanh vô cùng, đầu lưỡi khô cứng, đồng quy vu tận?

“Bà yên tâm, tôi đã nói là thực lực của kẻ địch không quá mạnh mà, nói không chừng chúng ta chỉ dọa cho mấy câu là bọn họ đã chủ động đến xin lỗi rồi”, Hoắc Khải an ủi.

Tuy bà cụ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng chính miệng bà ta đã nói sẽ giúp đứa cháu này điều tra chân tướng vụ án năm đó. Bây giờ cũng không thể nuốt lời nữa. Đã tra ra được hung thủ rồi thì không lẽ lại thôi?

Truyền ra ngoài thì nhà họ Lý có mà bị cười cho chết.

Cho nên bà cụ đã lập tức có ý tưởng, bất luận có phải là báo thù hay không thì ít nhất vẫn phải tỏ rõ thái độ ra bên ngoài, như vậy thì còn hợp lý một chút.

Còn sau đó sẽ làm gì thì chẳng phải là xem người bên dưới làm việc ra sao ư?

Nghĩ đến đây, bà ta trả lời: “Được, lát nữa tôi sẽ giao xuống”.

“Ừm, vậy không còn gì nữa thì tôi tắt đây”, Hoắc Khải nói.

“Chờ đã!”, bà cụ lại vội vàng hét lên, hỏi anh: “Còn chuyện này nữa, giờ có rất nhiều chi phụ đang muốn gia nhập vào ba dự án của chúng ta. Bọn họ đã giao quyền quản lý ra đây rồi, tôi nghĩ là có thể cho bọn họ cơ hội, cậu nghĩ sao?”

Hoắc Khải biết thừa bà cụ nghĩ gì, chắc chắn là thấy cái lợi trước mắt cho nên mới vội vàng định mở rộng thành quả đây.

Hoắc Khải đã sớm có kế hoạch chi tiết về chuyện này rồi. Anh đáp: “Ý kiến của tôi là, mỗi khi có dự án mới mở ra thì cho bọn họ một thời gian cố định để suy nghĩ. Muốn tham gia thì chỉ có một lúc này, nếu hết thời gian thì sẽ không còn cơ hội nữa và chờ đến lần sau. Hơn nữa, với số lượng gia nhập thì cũng phải nghiêm khắc khống chế, không được phép cho quá nhiều. Bà phải hiểu rằng, dự án có lợi nhuận một năm là một tỷ không phải mớ rau ngoài chợ, ai nhặt cũng được. Đây là dự án mà chúng ta phải ưu hóa nguồn tài nguyên tốt nhất của nhà họ Lý thì mới có được. Vì vậy, chúng ta cần tinh hoa chứ không cần mấy thứ vớ vẩn linh tinh. Hơn nữa, nếu quá nhiều người, thì dù bà có được vô số quyền quản lý, nhưng cũng lại chẳng có được đồng lợi nhuận nào, thế thì có ích gì đâu. Bà phải tự mình khống chế sự cân bằng này”.

Hoắc Khải nói rất đơn giản dễ hiểu, bà cụ cũng coi như là người có tài trong kinh doanh, vậy nên cũng hiểu được.

Người chi phụ quá nhiều, nếu để bọn họ tham gia hết thì chi chính sẽ trở nên yếu ớt. Khi đó, cho dù có quyền quản lý thì cũng sẽ gặp phải tình huống như bây giờ.

Bằng mặt không bằng lòng.

Nếu chỉ lấy tinh hoa, cho dù có khống chế được một nửa chi phụ thôi thì cũng sẽ đạt được kết quả rất tốt.

Mà như vậy, những người không gia nhập sẽ nảy sinh mâu thuẫn với những người đã tham gia.

Mâu thuẫn của kẻ địch chính là việc mà chúng ta vui vẻ đứng nhìn. Mượn lực đánh lực, chuyện này không khó lý giải.

Nghĩ thông chuyện này, bà cụ lập tức rũ bỏ toàn bộ suy nghĩ ban đầu và trả lời: “Được, lát nữa tôi sẽ tìm thành viên của phòng kế hoạch nói chuyện một lúc, xem cụ thể là cần tài nguyên nào. Còn nữa, khi xong việc, nhớ phải về nhà xem một cái. Tốt xấu gì cậu cũng là cháu của chi chính, đi mãi không về thì còn ra cái gì nữa”.

“Bao giờ tôi rảnh thì tính sau, giờ tôi đang bận lắm”, Hoắc Khải không khách sáo nói.

Đối với người khác, nhà họ Lý là một nơi tốt. Nhưng với anh, đây còn chẳng bằng căn nhà nhỏ hơn một trăm mét vuông của anh với Ninh Thần.

Về đối phó với đám người nhà họ Lý kia còn chẳng bằng đi điều tra việc bản thân cần tìm hiểu.

Sau khi cúp máy, bà cụ gọi đại quản gia mới đến và nói: “Lấy xe, đến công ty”.

Từ khi quản gia cũ là Tào Hạc Minh bị ép nghỉ ngơi thì chưa từng được quay lại. Bây giờ bà cụ đã tuyển được đại quản gia mới. Ai cũng biết Tào Hạc Minh không còn cơ hội quay về nữa.

Cũng khiến bọn họ càng hiểu hơn về tầm quan trọng của Hoắc Khải.

Đến đại quản gia còn thay được thì bọn họ có là gì.

Đám người âm thầm tính toán, khi nào cậu chủ quay lại thì phải nịnh nọt như thế nào.

Mặt khác, Đường Thế Minh nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Cậu không sợ sau này sẽ có người đến làm phiền à?”

“Chắc chắn là sẽ có thôi, nhưng tôi không sợ. Ai cần đến rồi cũng sẽ đến”, Hoắc Khải cười đáp.

Anh biết, Đường Thế Minh đã nhìn thấu dự định của bản thân. Nhưng vậy cũng chẳng có gì là đáng kinh ngạc. Bởi vì Đường Thế Minh đi theo anh, nên anh ta đều biết rõ mọi việc anh làm.

Nếu đã biết rõ thì đương nhiên sẽ càng nhìn thấu hơn người khác.

Nhưng Hoắc Khải không lo lắng khi bị người ta nhìn thấy, vì người không hiểu nội tình thì sẽ không biết được lần này anh đã có được cái gì.

Giống như bà cụ, có lẽ bà ta cũng tò mò xem Hoắc Khải đã biết hung thủ là ai chưa, nhưng lại không dám khẳng định chuyện gì.

Bà cụ không dám thì người khác cũng không dám.

Giờ điều Hoắc Khải muốn làm chính là ôm cây đợi thỏ.

Ở tạm trong khách sạn mấy hôm, bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.

Hàng bán hoa quả vẫn có khách tới, nhìn vô cùng bình thường, nhưng lại không có người mà Hoắc Khải muốn thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi