Trong lúc Hoắc Khải chờ đợi, thì thông tin về hung thủ đã truyền ra khắp nẻo bằng đủ mọi cách.
Người nên nghe, người không nên nghe thì đều đã biết cả.
Bọn họ kinh ngạc phân tích thông tin này. Khi Lý Chấn Quốc bị ám sát năm đó, có mấy tin tức không chính thống đã báo, giờ xem ra đúng là thật rồi.
Mà hiện giờ, Lý Phong - con trai của Lý Chấn Quốc đã tìm được sát thủ năm đó, và còn hỏi được thông tin về sát thủ.
Quan trọng nhất là, có rất nhiều người tò mò đến nhà họ Lý hỏi han thì cũng phát hiện nhà họ Lý dạo này có mấy hành động bất thường.
Ví dụ như tập hợp được lượng lớn tiền tài, ví dụ như liên lạc với một số thế lực ngầm. Mặc dù bọn họ chưa nói là định làm gì, thế nhưng ai cũng thấy được là nhà họ Lý đang chuẩn bị làm lớn.
Ngoài ra, bà cụ cũng đã nhắc đến trong hội nghị gia tộc, rằng sẽ báo thù rửa hận cho con trai Lý Chấn Quốc.
Có người chi phụ phản đối, nhưng đã bị bà cụ dùng gậy đánh cho mấy cái rất mạnh.
Dáng vẻ quyết tâm này của bà cụ không chỉ khiến người ngoài kinh ngạc mà còn khiến cả nhà họ Lý chấn động.
Thật sự báo thù sao?
Mấy chục năm trước, Lý Chấn Quốc đúng là người rất có quyền lực, nhưng ông ta đã chết bao lâu rồi, còn ai nhớ được chứ.
Cho dù là Lý Thắng Bân - người anh em ruột thịt của Lý Chấn Quốc, cũng chẳng mấy tán thành ý nghĩ báo thù này.
Chuyện đã trôi qua bao lâu như vậy, giờ nhà họ Lý mãi mới có cơ hội chuyển mình, việc gì phải tốn nhiều tinh lực và sức lực vào chuyện này làm gì. Mà báo thù rồi thì sao, chẳng lẽ có thể giúp được nhà họ Lý quay về thời kỳ đỉnh cao hay sao?
Lý Thắng Bân biết rõ đi từ mấy trăm tỷ lên mấy ngàn tỷ khó thế nào.
Chưa nói đến nhà họ Lý giờ mới bắt đầu cho dự án một tỷ đầu tiên, cho dù năm nào cũng kiếm được ba tỷ thì mười năm mới được ba mươi tỷ. Mà đấy là còn không tiêu đồng nào, không đầu tư chút nào.
Nếu đi đầu tư để phát triển rộng hơn, kiếm về một trăm tỷ thì chưa chắc trong ba mươi năm nữa đã được.
Đã quen với cuộc sống bình thường nên Lý Thắng Bân không muốn thay đổi nhanh chóng, huống hồ là người khác.
Nhưng bà cụ lại quá cố chấp, không e dè chuyện gì, kiên quyết yêu cầu tất cả phải chuẩn bị báo thù.
Vì bà ta biết, bản thân làm chuyện này càng như thật thì người trong gia tộc sẽ phản đối càng quyết liệt. Khi đó, cho dù không thành công thì cũng có thể đổ lỗi cho người khác, bà ta thoát tội.
Từ đầu đến cuối, bà cụ cũng chẳng muốn báo thù thật.
Giống như Lý Thắng Bân, sau mấy chục năm, thù hận cũng đã mờ nhạt hết.
Cho dù là đứa con ruột của bà ta thì có sao, người sống trong gia tộc giàu có đã chẳng quá coi trọng tình thân.
Nếu không, sau khi sống lại, Hoắc Khải cũng sẽ chẳng thề thốt bên cạnh hai mẹ con suốt đời chỉ vì nửa cây xúc xích của Đường Đường.
Tóm lại, bà cụ rất giỏi trong việc diễn trò, và đã thành công thu hút đủ loại chú ý.
Đến ngày thứ ba, Đường Thế Minh đứng ở cửa sổ đột nhiên nói với Hoắc Khải đang ngồi nghỉ trên sô-pha: “Có biến”.
Hoắc Khải đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, cầm lấy kính viễn vọng. Đường Thế Minh thì giải thích: “Có hai người dừng lại trước hàng hoa quả nhưng không mua, mà người đó lại cũng có sắc mặt khá khó coi”.
“Đuổi theo hai người đó xem có lai lịch gì”, Hoắc Khải ra lệnh.
“Còn cậu thì sao?”, Đường Thế Minh hỏi.
Ý anh ta là, nếu anh ta đi, và xảy ra nguy hiểm thì Hoắc Khải sẽ làm gì đây.
Hoắc Khải mỉm cười nói: “Không sao đâu, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng tôi đã rời đi từ lâu, không ai ngờ rằng chúng ta lại ở lì trong này cả”.
Đường Thế Minh nghĩ thấy cũng đúng, bèn không nói thêm gì nữa, xoay người đi xuống dưới.
Từ trong kính viễn vọng, Hoắc Khải nhìn thấy hai người đi ra khỏi hàng hoa quả.
Đó rõ ràng là hai người đàn ông, nhưng tướng mạo của họ lại không hề quen thuộc, không phải người quen nào của anh.
Nhưng vậy cũng đúng. Đừng nói đến các thế lực khác, cho dù là nhà họ Hoắc thì Hoắc Khải cũng chưa dám nói là nhận mặt được hết.
Mà đây lại chính là kế hoạch của Hoắc Khải, anh rõ ràng chẳng có được tin tức gì, nhưng lại nói bản thân đã biết hung thủ là ai, còn bảo bà cụ bắt cả nhà họ Lý chuẩn bị cho tốt, tạo ra khí thế hùng hậu.
Chẳng vì cái gì khác mà muốn khiến cho hung thủ phía sau màn cảm thấy bất an.
Như anh đã nói lúc trước, anh biết chân tướng hay không không quan trọng, dù sao người khác cũng chẳng biết.
Mà người có tật thì sẽ giật mình, mà giật mình thì phản ứng đầu tiên sẽ là đến xác nhận chân tướng.
Ôm cây đợi thỏ, con thỏ ở đây chính là tên chủ cửa hàng hoa quả.
Nhưng theo dự đoán của Hoắc Khải, lần này Đường Thế Minh có lẽ sẽ không tra ra được cái gì hay ho. Vì hung thủ thật sự đã trốn được biết bao nhiêu năm rồi nên chắc chắn sẽ vô cùng cảnh giác. Cho dù có xác nhận chân tướng, thì hắn cũng sẽ chẳng tự mình đến đây.
Hai người kia có lẽ chỉ là đàn em của hắn mà thôi, hoặc là bia đỡ để che đậy tai mắt.
Hung thủ thật sự có lộ mặt ngay tức khắc hay không, Hoắc Khải cũng không vội. Chỉ cần theo dõi hai người này rồi lần theo dấu vết liên lạc của họ là được, cuối cùng sẽ tra đến tận gốc và tìm được hung thủ thôi.
Đường Thế Minh đi khoảng hơn một tiếng mới về. Sau khi vào phòng, anh ta nói: “Sau khi hai người kia rời đi thì đã lên tàu hỏa. Tôi thấy được số hiệu tàu hỏa của bọn họ, đây là tên trạm dừng. Ngoài ra, tôi cũng đã chụp được bọn họ. Có cần hỏi tên sát thủ kia xem hai người đó đến làm gì không?”
Hoắc Khải nhận lấy thông tin về số hiệu tàu và tên trạm dừng, cũng liếc qua bức ảnh trong điện thoại và xác nhận đây là hai người lạ.
Vừa phân tích xem thông tin trạm tàu này có phải manh mối hữu dụng không, Hoắc Khải lắc đầu nói: “Không cần, có khả năng cao đây chỉ là quân cờ do thám, không quá quan trọng. Nơi bọn họ xuống tàu chưa chắc cũng đã là địa điểm thật. Nếu là tôi, thì sẽ càng có khả năng chuyển tàu liên tục, để cắt đuôi mọi kẻ theo đuôi có khả năng. Đây là sự cảnh giác cơ bản. Nếu bây giờ chúng ta đi tìm tên sát thủ đó để hỏi thì rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ. Đối phương đã phái người đến thì chúng ta cứ ở đây chờ là được. Tôi tin rằng tên sát thủ đó nhất định sẽ nói với bọn người kia rằng hắn chưa nói gì cả, mà hung thủ phía sau màn chắc chắn sẽ không tin. Cho nên, bọn họ vẫn sẽ tới thôi”.
Những phân tích và suy đoán của Hoắc Khải đều xuất phát từ đặc tính tâm lý bình thường của con người.
Xét về tâm lý học mà nói, đây là chuyện rất có khả năng, gần như có thể biết được tỉ lệ thất bại.
Sau khi cất giữ giấy và ảnh, Hoắc Khải tiếp tục chờ.
Hai người không phải luôn ở trong phòng. Ở đây chủ yếu là để tiện theo dõi hàng hoa quả thôi. Khi bên đó thu dọn hàng thì tên sát thủ và vợ con sẽ cùng về nhà. Lúc này, Đường Thế Minh sẽ theo sau bọn họ.
Tối nay, đến tận nửa đêm, Đường Thế Minh gọi điện cho Hoắc Khải nói: “Tôi bị thương rồi”.
“Sao vậy?”, Hoắc Khải hỏi.
“Tên sát thủ đó đặt bẫy. Tôi không phòng bị”, Đường Thế Minh giải thích.
“Có nghiêm trọng không? Nếu nguy hiểm thì anh trở về luôn đi”.
“Không quá nguy hiểm, chỉ là vết thương ngoài da thôi”, Đường Thế Minh đáp.
Với sức mạnh của anh ta, cho dù rơi vào bẫy thì cũng sẽ không thật sự nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chuyện này nhắc nhở Đường Thế Minh là không được phép xem thường bất kỳ ai.
Những gì anh ta phải đối mặt là một người từng là sát thủ máu lạnh vô tình! Cho dù đã ẩn cư thành người bán hoa quả nhưng cũng không phải là vô dụng. Nếu không thì sẽ chịu thiệt nhiều lắm.
Giống như lần này, anh ta không tính đến việc đối phương sẽ gài bẫy cạnh khu mình ẩn náu. Dù có giỏi đến mức nào thì cũng khó mà đấu với một sát thủ. Ít nhất trong việc đặt bẫy thì Đường Thế Minh không giỏi.
“Từ thủ pháp có thể thấy hắn chưa hoàn toàn bỏ nghề đâu, có khả năng hắn luôn chuẩn bị cho ngày này. Bởi vậy chúng ta phải cẩn thận hơn”, Đường Thế Minh đáp.
Theo Đường Thế Minh, tên sát thủ đã biết bọn họ vẫn còn ở đây, cũng biết Hoắc Khải đang chơi hắn. Điều này khiến hắn vô cùng giận dữ, và mục đích đặt bẫy chỉ đơn giản là vì báo thù.
Cũng may người đến là Đường Thế Minh, nếu là Hoắc Khải thì đã trúng chiêu rồi.
Đối phương đã biết thì Đường Thế Minh sẽ không dễ dàng rời đi nữa, để tránh đối phương chạy trốn.
May mắn là tên sát thủ này chỉ định báo thù chứ không định chạy thoát, nói cách khác, hắn không có điều kiện để chạy.
Vợ con vẫn còn đây, muốn đi thì phải làm rõ mọi chuyện quá khứ, nếu không, có ai muốn vì một nguyên nhân không rõ ràng nào đó mà từ bỏ mọi thứ hiện tại, đưa con đi theo chồng đến một nơi xa lạ khác để làm lại cuộc đời chứ?