CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Hai anh em Bố Đinh, Bố Hoả vừa quay trở lại đã thấy Ngu Vĩnh An ung dung ngồi trước gương để Bạch giúp hắn xoá bỏ lớp dịch dung.
Khuôn mặt bị phá hủy hoàn hảo hiện ra, Ngu Vĩnh An vươn tay với lấy hộp cao Bát Dung chăm chú thoa lên vết thương trên mặt.

Một bên hắn vẫn thầm chú ý tới hai con người mới xuất hiện bên kia.
"Đã xử lý ổn thoả? "
Ngu Vĩnh An nhàn nhạt nói, dẫu biết rõ việc giao cho hai con người kia chắc chắn sẽ thành nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng ra hỏi.
Bố Đinh rất quy củ tiến lên một bước, cung kính trả lời:
"Lý Thu Sinh hiện đang nghỉ ngơi ở Viên Viện, mấy tên ám vệ dưới trướng Cảnh vương gia đã cho người xử lý xong"
"Người thay thế đám ám vệ đó cũng đã an bài tốt! Sau khi bọn họ trở về Cảnh vương phủ liền trong tay người" - Bố Hoả tiếp lời.
Ngu Vĩnh An gật gù như đã hiểu, chợt hắn nhớ ra điều gì liền nói:
"Phải rồi! Gửi thư tới Lý Phủ báo là ta muốn gặp Lý thái y, nói là chuyện này có liên quan tới Lý Thu Sinh"
"Vâng"
Hai anh em Bố Đinh, Bố Hoả đáp lại song quay người rời đi.

Việc Ngu Vĩnh An giao phó bọn họ đã làm ổn thoả, hiện tại còn phải đi làm việc Tô Hành Ý giao phó đương nhiên cũng không thể nán lại lâu.
Đợi hai anh em họ rời đi Ngu Vĩnh An cũng đã thoa thuốc xong.

Hắn bình thản tới trước tủ đồ, chọn bộ y phục tùy ý mà thay mặc cho vẫn còn ba con người đang ở trong phòng.
Sau tấm bình phong mờ ảo, từng kiện y phục được hắn cởi ra đặt ở một bên nhưng hắn vẫn không quên làm việc mà bản thân nên làm.
"Bạch" - Ngu Vĩnh An lạnh giọng gọi.
"C - Có"
Bị người gọi tên Bạch có chút cứng ngắc, dù sao cũng đã hơn 10 năm sau mệnh lệnh đầu tiên nàng nhận được khó trách có chút không theo kịp.

"Tới Phủ Trưởng công chúa ghi vào sổ ghi chép vật tiến cống của nàng ta thứ này! " - Ngu Vĩnh An qua tấm bình phong đưa cho Bạch một tờ giấy nhỏ, bên trên ghi rất rõ thứ hắn muốn - "Nhớ phải làm trong âm thầm, tốt nhất đừng để người khác phát giác ra"
"Vâng"
Bạch vừa rời đi, Ngu Vĩnh An đã thay y phục xong.

Trở lại bàn trang điểm hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp thon dài được chạm khắc tinh tế bằng những hoa văn rồng phụng uốn lượn.

Thoang thoảng trong gió có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ của gỗ Trầm Hương ngọt tới mê người.
Ngu Vĩnh An trầm lặng ngắm chiếc hộp một lúc lâu xong mới ngẩng đầu lên, nhìn chiếc thẳng vào gương đang phản chiếu hình bóng người trước mắt mà ra lệnh:
"Khôi"
"Có nô tài"
Khôi nghiêm trang, đĩnh đạc nhìn thẳng thiếu niên trước mắt.

So với muội muội ham chơi của mình, tinh thần Khôi luôn căng chặt, trong tâm thế sẵn sàng đợi lệnh từ chủ tử.
Phản chiếu qua gương có thể nhìn thấy Ngu Vĩnh An cũng đang nhìn thẳng mặt gã.

Vóc dáng trước mắt tuy mong manh, yếu ớt nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, kiêu ngạo đúng chuẩn của kẻ bề trên, tạo ra áp lực không hề nhỏ.
Khôi thoáng giật mình, cung kính cúi người chờ đợi mệnh lệnh.
Ngu Vĩnh An đẩy nhẹ hộp gỗ ra trước mắt gã, từ tốn nói:
"Đưa thứ này tới cho hoàng đế, phải chắc chắn vật bên trong được chính tay ngài ấy nhận, chính mắt ngài ấy nhìn thấy"
"Vâng"

Lúc này Ngu Vĩnh An cũng đã chỉnh trang xong, hắn đương sự đang muốn tới phòng ăn thì Triết ở phía sau đã ngoi lên, nhốn nháo hỏi:
"Công tử, còn ta nữa.

Ta cũng muốn đi làm nhiệm vụ"
Không hiểu sao nhìn cảnh này Ngu Vĩnh An thấy có chút buồn cười.

Hắn giao nhiệm vụ chứ đâu phải phát kẹo đâu mà hài tử lại háo hức như vậy?
Hắn lắc đầu bất lực, suy nghĩ một hồi liền hỏi nó:
"Tuệ Mẫn đâu? "
Triết nội tâm háo hức vừa nghe thấy Ngu Vĩnh An hỏi người đâu xúc cảm liền xuống dốc.

Nó dường như đang bĩu môi, giận dỗi nói:
"Làm sao ta biết được chứ? Có khi nàng ta vẫn đang ở chỗ đại thiếu gia đi! "
Đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại chắc chắn vẫn bị đại thiếu gia giữ lại, hừ, chắc chắn là vậy rồi - Triết thầm khẳng định lại một lần nữa, hai tay đặt trước ngực siết chặt song quyền.
Ngu Vĩnh An không để ý sự thay đổi của Triết, hắn đưa hộp cao Bát Dung trên bàn cho nó, dặn dò kỹ lưỡng:
"Vậy ngươi đưa thứ này cho Tiểu Tuyết đi! Nói nàng ta chăm chỉ thoa thứ này lên như vậy mấy vết sẹo trên mặt chẳng bao lâu sẽ biến mất"
Triết có chút ngơ ngác, nó do dự nhận lấy hộp cao trên tay hắn.

Nhìn hộp tay tay song lại nhìn hắn một hồi nó thấy khó hiểu.

Rõ ràng hắn hỏi nó Tuệ Mẫn đâu, giờ lại bắt nó đi tìm người tên Tiểu Tuyết.


Là nó không nghe rõ hay là đã bỏ quên đoạn nào trong cuộc đối thoại vừa rồi?
Chưa kể tới thứ dược này lại có thể xoá bỏ vết thương trên mặt Ngu Vĩnh An, hắn vì sao không để lại mà hưởng dụng.

Cả khi hắn thương tình cho tỳ nữ của bản thân chắc cũng không tới mức đưa hết cho nàng ta như vậy chứ?
Triết nhún vai, kệ đi, suy nghĩ nhiều làm chi cho nhức đầu.

Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của nó sau 3 năm đợi chờ mòn mỏi.
Nhưng nó chưa đi vội mà chăm chăm nhìn vào hộp cao trong tay suy nghĩ xem bản thân nên đi tìm Tuệ Mẫn trước hay tìm người tên Tiểu Tuyết kia trước.

Nó cứ đứng như trời trồng một lúc lâu mà không hề biết hai con người đó vốn luôn ở cùng một chỗ.
Còn Ngu Vĩnh An thì không thèm quan tâm tới nó, hắn cứ vậy mà rời đi trước dù sao vật lộn cả một ngày hắn cũng đói lắm rồi.
- Một lúc sau -
Đây là đâu? Tôi là ai?
Ngu Vĩnh An âm thầm gào thét trong lòng, hắn vậy mà...!lạc đường rồi.
Đưa tay lên chấm lệ bên khoé mi, nhà rộng quá đôi khi cũng khổ thật đấy.

Đi cả buổi vẫn chưa tìm ra được phòng ăn nó nằm ở chỗ nào.
Nhìn xung quanh một lúc lâu Ngu Vĩnh An chợt nhận ra nơi này rất trống vắng.

Hiện tại trời mới chập tối, giờ này đám hạ nhân trong phủ vẫn đang làm việc nhưng nơi đây lại rất hoang vắng, không có lấy một bóng người.
Dưới trời đêm tĩnh lặng lại không có lấy một bóng người Ngu Vĩnh An nội tâm căng chặt từ từ tiến về phía trước.
Càng đi hắn càng cảm thấy bất thường, nói nơi này trống vắng là vậy nhưng cả quãng đường đi đều rất sạch sẽ, cây cối được vun trồng, chăm sóc rất tỉ mỉ.

Cảm giác như nơi này được xây lên để chờ ai đó quay trở lại bởi phía trước còn có một viện tử.
Thấy thế Ngu Vĩnh An tò mò đi tới, có khi sẽ vô tình gặp được ai đó để hỏi đường cũng nên.
Vừa bước vào Ngu Vĩnh An đã bị thứ gì đó đập thẳng vào mặt khiến hắn khó chịu nhíu mắt lại.

Đến khi mở mắt ra hắn không khỏi sững sờ, hoàn toàn bị khung cảnh nơi đây làm cho mất hồn.
Viện tử này rất rộng, cũng rất sạch sẽ và yên tĩnh.

Phòng được xây lên khá giống với gian phòng của Ngu Vĩnh An, nó đơn giản và khá lớn.

Đặc biệt phía trước có một vườn hoa lớn trồng rất nhiều hoa Thủy Tiên.

Nụ hoa nở ra rất đều và lớn vô tình tạo nên một vùng biển trắng tinh khôi.
Chưa hết, ở góc bên phải là một cây hoa Đào lớn, thân cây to, cứng cáp, tán cây xoè rộng bóng che một góc sân.
Gió khẽ thổi khiến cánh hoa Đào rụng rơi lả tả, đáp xuống bàn trà bên gốc cây.

Một số lại rơi xuống đất, theo gió mà bay tới vườn hoa trắng cũng đang không ngừng đung đưa.
Nhưng thứ thu hút Ngu Vĩnh An nhất vẫn là những con đom đóm không biết từ đâu tới bay đầy xung quanh vườn.

Thứ ánh sáng xanh mơ hồ chớp nhoáng phản chiếu lên khung cảnh trước mắt vô tình lại khiến nó trở nên sống động, rực sáng hơn.
Ngu Vĩnh An bước chân vô thức tiến về phía trước, nơi này rất yên tĩnh giống viện của hắn, lại rất khác.

Nơi đó u ám, lạnh lẽo nhuốm một màu tâm trạng buồn bã của chủ cũ.

Còn ở đây lại yên tĩnh theo kiểu thanh bình khiến hắn vô thức thả lỏng bản thân mà bước tới đứng giữa vườn hoa Thủy Tiên, khoé môi cũng cong lên, một mặt rất hưởng thụ.
* Cạch *
Tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Ngu Vĩnh An, hắn nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Cửa phòng vốn đóng chặt nay lại được hé mở, một bóng người từ trong bước ra ngoài.
"Ai vậy? ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi