CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Ngu Vĩnh An ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Ngu Phước, phất tay ra lệnh cho ba người phía sau rời đi.
Ba bóng đen nghe lệnh vụt đi để lại không gian cho hai người Ngu Phước cùng Ngu Vĩnh An.
Hắn ngồi thẳng lưng tiện tay châm trà, giọng vẫn lạnh lùng như trước:
"Thật tiếc, ta không phải Ngu Vĩnh An ngươi sau này cũng không cần vì ta nữa"
Con ngươi khẽ dao động song ánh mắt Ngu Phước dần an tĩnh trở lại, lão một vẻ thấu hiểu thì thầm:
"Quả nhiên là vậy"
Ngu Vĩnh An vừa rồi chỉ đơn giản là diễn theo mạch cảm xúc mà Ngu Vĩnh An để qua mặt ba người kia (Bạch, Khôi, Triết) chứ thật chất cũng chẳng có ý gì.

Dù sao đây cũng là thế giới trong tiểu thuyết, quá khứ đau thương cũng là tiền đề để tạo ra một nhân vật phản diện tiêu chuẩn.
Chưa kể Ngu Vĩnh An kiếp trước làm không ít chuyện với Ngu Gia và Ngục Đảo như vậy cũng coi như là ân oán thù hận đã trả hết.

Hắn cũng chẳng có lý do gì mà làm khó Ngu Phước.
À không, có đấy! Cái bản mặt chết tiệt kia của gã vừa vặn đã cho hắn một lý do.
Ngu Phước nghiêm mặt chìm trong suy tư không để ý tới Ngu Vĩnh An đang trợn trắng mắt, môi nhếch lên khinh thường nhìn lão.
Đến khi lão ngẩng đầu lên hắn đã quay trở lại bộ dạng đoan chính ban đầu.
Lão nhìn Ngu Vĩnh An một lúc lâu song mới ngập ngừng hỏi:
"Ngươi...!cùng Tô - Trác Thành từ một chỗ tới? "
Ngu Vĩnh An cười xoà, ánh mắt thâm ý như tán thành câu hỏi của lão.
Biết được sự thật nội tâm căng chặt của Ngu Phước dần được thả lỏng.

Lão thở phào một hơi thoải mái như trút bỏ được mọi gánh nặng.
Ngày trước Tô Hành Ý từng nói với Ngu Phước việc bản thân từ một nơi khác tới, giống như linh hồn nhập xác vậy.

Còn nói bản thân không phải là Tô Hành Ý mà lão biết, nói tên thật của cậu là Trác Thành.


Việc vô lý như vậy lão đương nhiên không tin tưởng nhưng thật sự có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra sau ngày thành hôn của lão.
Ví như Tô Hành Ý từ một vị công tử yếu đuối ngay đêm động phòng lại thể hiện sát ý muốn giết chết lão.

Tính cách cũng trở nên ngang ngược, hay cáu giận.

Đặc biệt còn làm ra mấy mối sinh ý rất lạ, còn biết cách nuôi dưỡng và sử dụng mấy loài cây lạ không có trong sách viết.

Cho dù niềm tin có vững thế nào thì khi đối diện với một màn này nội tâm Ngu Phước không khỏi có chút dao động trước lời Tô Hành Ý từng nói.
Đến khi Ngu Vĩnh An và Tô Hành Ý bí mật nói chuyện với nhau, cả hai lại như tri kỷ lâu ngày gặp lại thân thiết vô cùng.
Tính cách Ngu Vĩnh An thay đổi không kém khiến cho nghi hoặc trong lòng Ngu Phước càng lớn dần.

Lão không nhẫn được mới tới chỗ hắn hỏi chuyện.
Không nghĩ tới lời Tô Hành Ý nói năm đó là sự thật.

Nhưng khi đó cậu không quá tin tưởng Ngu Phước nên chỉ đơn giản nói thân phận thật ra còn kiếp trước cậu sống thế nào hay vì sao mới tới đã muốn giết lão cũng không nói.

Nên khi biết Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý tới từ một nơi lão không nhịn được mà có chút tò mò hỏi:
"A Thành ở đó đã hận một kẻ nào đó giống ta, phải không? "
Ngu Vĩnh An mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu, tay châm trà cũng khựng lại, hắn bực bội buông ấm trà xuống, cáu gắt nói:
"Đừng gọi em ấy là A Thành bằng cái bản mặt đó của ngươi"
Khuôn mặt Ngu Phước tỏ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Ngu Vĩnh An lại phản ứng mạnh mẽ tới vậy.

Mi tâm lão vừa thả lỏng lại nhíu chặt lại một lần nữa, giọng có chút khó chịu hỏi:

"Mối quan hệ giữa ngươi cùng em ấy là như thế nào? "
Nếu không có mối quan hệ thân thiết đã không quan tâm nhau tới vậy.

Ngu Phước có cảm giác Ngu Vĩnh An biết hết tất cả mọi thứ liên quan tới Trác Thành.

Điều này khiến gã khó chịu, ai mà có thể bình tĩnh khi nương tử của bản thân lại có mối quan hệ bí mật với một nam nhân khác, dù có là ca nhi cũng không được.
"Ha! Nói sao nhỉ? " - Ngu Vĩnh An cười khẩy, bộ dạng ngả ngớn thấy ghét - "Tình nhân cũ chăng? "
"Cái gì? "
"Là tình nhân cũ đó! Lẽ nào ngươi nghĩ kiếp trước ta là ca nhi sao? Ở nơi đó của ta không có ca nhi chỉ có nam nhân cùng nữ nhân nên...!"
Ngu Vĩnh An một mặt nhởn nhơ trêu đùa mặc cho khuôn mặt Ngu Phước sớm đã đen lại, răng nghiến chặt kêu lên từng tiếng "ken két" nhức tai.
Hắn còn chưa kịp nói hết tay áo lão đã loé lên ánh đỏ.

Hai đầu Huyền Xà từ đâu chui ra suýt chút nữa là vồ lên người hắn doạ hắn sợ tới mức ngã ngửa ra sau.
"Ấy bình tĩnh...!bình tĩnh...!Ta chỉ đùa chút thôi mà!"
Hắn xoắn suýt giải thích, đùa tý làm gì mà căng.

Ai bảo Ngu Phước cứ làm bộ mặt như đưa đám trước mặt hắn làm gì.

Nhìn cái bộ mặt đó của lão khiến hắn nhớ tới tên khốn kiếp trước, chẳng tự nhiên chút nào.

Tốt nhất vẫn là cứ thoải mái nói chuyện cho thoả lòng nhau.
Nhưng lời Ngu Vĩnh An nói không phải không có căn cứ.
"Kiếp trước Thành Thành chỉ tỏ tình ta thôi à"

Huyền Xà theo lệnh Ngu Phước quay về tay áo lão nhưng chưa vào hẳn tay áo đã bị câu nói của Ngu Vĩnh An làm cho quay lại.
"Nhưng ta từ chối rồi"
Huyền Xà quay lại tay áo.
Nghe lời này Ngu Phước mới tĩnh tâm lại, bên cạnh Tô Hành Ý hơn 20 năm lão biết rõ tỏ tình là cái thứ quỷ gì.

Không nghĩ tới cậu lại thích một người như Ngu Vĩnh An.

Ngu Phước cười khẩy, xin để lão nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng Ngu Vĩnh An vẫn chưa thoả chí, hắn ôm mặt vờ xấu hổ, vô sỉ nói lớn:
"Ta cùng em ấy trở thành tri kỷ, tình cảm thắm thiết vô cùng, ngày ngày đều ở bên nhau"
Huyền Xà mệt mỏi chậm rãi trườn ra, được nửa đường lại bị lời tiếp theo của Ngu Vĩnh An làm cho quay lại.
"Chính vì bên nhau quá lâu nên sau này em ấy dần ghét tính của ta, chúng ta trở thành tỷ muội.

Sau đó Thành Thành mất, ta 2 năm sau cũng đi theo tới đây" - Ngu Vĩnh An một mặt ỉu xìu, chân thành kể lại.
Ngu Phước tặc lưỡi, trên trán gân xanh nổi lên, miễn cưỡng ép ra một nụ cười đầy thân thiện .
Khuôn mặt lão chẳng mấy thiện chí mà hỏi:
"Vậy kiếp trước Trác Thành là người như thế nào? "
"Sống ra sao? "
"Gặp ai? "
"Vì sao em ấy lại đối với ta thù địch như vậy? "
[ ...!]
Đối mặt với cả núi câu hỏi như thế Ngu Vĩnh An vẫn rất bình thản mà nhấp một ngụm trà.

Hắn rất vui vẻ thưởng thức, một mặt coi Ngu Phước như không khí mà phớt lờ câu hỏi của lão càng khiến lão tức tối hơn.

Lão cất cao giọng uy hiếp:
"Ngươi còn không mau nói thì...!thì cẩn thận ta đó...!"
Càng nói giọng Ngu Phước càng nhỏ đi, uy thế cũng theo đó mà giảm.


Lão như nhớ tới điều gì mà bĩu môi ấm ức khiến cho Ngu Vĩnh An ngồi một bên nhìn thấy cảnh này nổi hết cả da gà.

Hắn cuối cùng vẫn là nhẫn không được lên tiếng trước.
"Haiz! " - Ngu Vĩnh An thở dài buông ly trà xuống có ý tốt nhắc nhở - "Ngươi tốt nhất không nên hiếu kỳ, nếu không sẽ hối hận đó! "
Ngu Vĩnh An thật sự đưa Ngu Phước quay lại với hiện thực.

Lão mi tâm nhíu chặt, cảm thấy lời Ngu Vĩnh An nói quá vô lý.

Lão đường đường là sát thủ đứng đầu của Ngục Đảo, chưa có ai hay bất cứ thứ gì khiến lão phải hối hận cả.
Vì thế Ngu phước rất tự tin vào bản thân, tự mãn nói:
"Ta từ trước tới nay chưa biết hối hận là gì "
"Ngươi mau nói đi"
- Một lúc sau -
Cánh cửa phòng của Ngu Vĩnh An mở ra, Ngu Phước như một cái xác khô phờ phạc đi ra ngoài.
Đám hạ nhân có ảo tưởng nhìn thấy lão toàn thân trắng bệch, lả lướt như hồn ma, còn luôn miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
Hai anh em Bố Đinh, Bố Hoả vừa hay mới quay trở lại sau khi sắp xếp xong cho Lý Thu Sinh.

Nhìn Ngu Phước lờ đờ đi qua, em trai Bố Hoả không nhịn được hỏi:
"Ca, không phải hắn vẫn đang bị cấm vào phủ sao? Chúng ta có lên lôi người ra ngoài trước khi đại phu nhân phát hiện ra không? "
"Mặc kệ đi" - Anh trai Bố Đinh trầm ngâm nhìn bóng lưng Ngu Phước một lúc lâu mới lạnh lùng quay người rời đi.
Em trai Bố Hoả nhún vai tỏ ý đồng thuận đi theo sau.
Nhưng hai vị đại ca này lại không biết đây là quyết định sai lầm nhất cuộc đời họ.

Nhất là em trai Bố Hoả.
Tối nay cả hai anh em đều sẽ hối hận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi