CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Ngu Vĩnh An cũng chẳng làm gì quá quắt đâu, hắn chỉ là cho Lý Thu Sinh một viên kẹo song đánh bại phòng tuyến tinh thần của gã bằng lời nói mà thôi.
Ví như để gã biết được công dụng của độc dược bất kỳ nào đó chẳng hạn.
________
"Đừng lo! Thứ độc này sẽ không phát tác ngay đâu.

Dù sao ta cũng cần ngươi giúp ta làm việc ta sao có thể nhẫn tâm được! "
Giọng Ngu Vĩnh An thì thầm bên tai Lý Thu Sinh, âm điệu lạnh băng, chậm rãi hút người nghe giống như đang an ủi nhưng Lý Thu Sinh biết hắn đơn giản chỉ muốn trêu đùa gã.
Gã cảm thấy nhục nhã, bất lực, đuôi mắt ám lên tia thù hận nhưng gã cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lại chờ tới ngày phục thù.
Thấy Lý Thu Sinh vẫn cất giấu âm mưu trong người Ngu Vĩnh An cười lạnh, buông lời cảnh cáo:
"Nếu ngươi muốn sống mỗi tháng phải tới chỗ ta lấy thuốc giải để kiềm chế độc tính.

Chỉ cần ngươi không lấy một lần thì sang tháng sau da ngươi sẽ nổi mẩn đỏ, ngứa không ngừng.

Cho tới khi ngươi không nhịn được mà gãi, gãi tới tróc da tróc thịt...!"
"Tháng kế, trên người ngươi sẽ nổi lên những mụn nước lớn, cho tới khi nó căng ra và bùm mụn nước vỡ ra, miệng vết thương mưng mủ đau xót không ngừng...!Ngay cả phụ thân ngươi khi biết chuyện cũng sẽ không phán ra bệnh"
Lý Thu Sinh mặt càng lúc càng xanh đi, nước mắt trực trào rơi.

Gã sợ hãi co rúm người lại, khuôn mặt tái mét, luôn miệng nói:
"Không...!Không thể...!Hức...!"
Nhưng Ngu Vĩnh An càng nói càng hăng, hắn phấn khích cao giọng ngân nga:
"Hahaaa! Tháng tiếp nữa, giòi bọ sẽ từ miệng vết thương của ngươi mà bò lúc nhúc, ăn từ từ từng tấc da miếng thịt của ngươi sau đó nó sẽ chui sâu vào trong cơ thể gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của ngươi "
"Lý đại phu nghĩ thử xem quá trình đó có bao nhiêu thống khổ? Thử hỏi xem phụ thân ngươi biết chuyện sẽ là biểu cảm như thế nào? "

"Không...!Đừng nói nữa mà...!"
Lý Thu Sinh thật sự không chịu nổi những lời này mà gào khóc kêu cha gọi mẹ.
Tuy Lý Thu Sinh là một kẻ kẻ ngạo mạn, đê tiện nhưng gã lại có hai điểm yếu chí mạng.

Một là sợ hình tượng của bản thân bị hủy trước mặt phụ thân gã.

Hai là gã chẳng có bản lĩnh khi gặp mấy loài động vật không xương sống.

Đôi khi nghĩ tới hình ảnh chúng cựa mình, bò lúc nhúc thôi cũng khiến gã sợ hãi tới mức phát khóc.

Chính vì thế Ngu Vĩnh An mới đặc biệt tặng gã loại độc dược có một không hai kia.
Đang đương sự Ngu Vĩnh An tự mãn, vui vẻ cười lớn trước trò đùa mà bản thân bày ra thì con chim sẻ mổ Lý Thu Sinh tự nhiên từ đâu bay tới đậu trên đầu gã.
Ngu Vĩnh An: Hử???
Những người còn lại: ....
Lý Thu Sinh cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang động đậy trên đầu, nước mắt vốn còn đang chảy như nước suối lúc này cũng bị gã nuốt hết vào trong.
"Cái...!cái gì...!vậy? "
Đôi mắt Lý Thu Sinh lờ mờ nhìn lên trên cố gắng nhìn xem thứ đang trú ngự trên đầu mình là thứ gì nhưng hiển nhiên điều đó là không thể.
Nhìn về phía Ngu Vĩnh An, hắn cũng một mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Con chim sẻ kia đang quay lưng với hắn, còn liên tục nhảy loạn xạ trên đầu Lý Thu Sinh, hắn thật sự cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Á...!"
Chim sẻ quay đầu lại khiến Ngu Vĩnh An thất kinh mà hét lớn.


May sao hắn rất nhanh đã bình ổn lại, cũng nhanh tay che miệng lại trước khi hình tượng hoàn toàn mất hết.
Năm con người còn lại cũng ngớ người với cảnh này.

Nên nói con chim sẻ kia ngây thơ hay quá độc ác đây?
Lý Thu Sinh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã thấy đám người trước mắt mặt trắng bệch nhìn gã bằng ánh mắt thương tâm như gặp người sắp chết trái tim liền không khống chế được mà đập liên hồi.
Bỗng một cơn gió nhẹ vụt qua sống mũi gã, gã thấy một thứ gì đó bay ngang qua mặt, đậu lên nhân trung của gã.
Là một con chim sẻ? Trong mỏ nó...!có...!có CON SÂU
[......]
Lý Thu Sinh trợn trắng mắt nhìn con sâu lớn bị kẹt trong mỏ của chim sẻ nhỏ đang không ngừng đung đưa trước mắt gã.

Chưa đầy một cái chớp mắt gã đã ngất đi không chút động tĩnh.
Nhưng dường như chim sẻ nhỏ vẫn chưa chịu tha cho Lý Thu Sinh.

Nó quay người lại, khẩy khẩy môi gã, có ý định để con sâu lớn kia vào miệng Lý Thu Sinh.
Ngu Vĩnh An: Mé!!!
May sao trước khi sự việc đau lòng xảy ra Ngu Vĩnh An đã kịp bắt nó lại.
Hắn mạnh mẽ quay qua trừng Triết.

Cái trò khỉ này chỉ có thể do tên nhóc khốn khiếp đó bày ra thôi.
Triết chột dạ nhanh chóng quay mặt sang hướng khác để né tránh ánh mắt của hắn, tỏ vẻ bản thân không liên can.

Ngu Vĩnh An thấy vậy cũng lười trách nó nên cũng chỉ trừng mắt cảnh cáo nó trước sau đó thả con chim sẻ về với chủ.
Song quay lại với Lý Thu Sinh, hắn hai tay đưa lên che mũi nhìn dòng máu tanh tưởi của gã đang dần chảy tới bên chân.

Ánh mắt Ngu Vĩnh An trầm xuống lãnh đạm nhìn gã song vẫn có chút lúng túng không biết phải làm sao.
Hình như trò đùa này hơi quá trớn thì phải - Ngu Vĩnh An thầm nghĩ.
Hắn hắng giọng lấy lại tinh thần, không quan tâm người nằm trên đất còn tỉnh táo hay không hắn buông nhẹ ra mấy lời uy hiếp:
"Lý đại phu...!À không...!Hiện tại nên gọi ngươi là Lý đại nhân.

Ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận nếu không đừng trách ta độc ác...!"
Sau đó hắn cười xoà hướng Bố Đinh, Bố Hoả nói:
"Lý đại nhân vì dân cực nhọc làm việc cứu tế dẫn đến nhiễm phong hàn tạm thời sẽ ở lại Viên Viện nghỉ ngơi vài ngày.

Dịch Tây! Dịch Hồng! Mau đưa người về viện tử nghỉ ngơi"
"Vâng"
Hai anh em như lúc đưa Lý Thu Sinh tới mà đem gã đi, vừa hay Viên Viện ngay bên cạnh viện tử của Ngu Vĩnh An đi cũng chẳng mấy bước.
Vừa ra khỏi viện cùng lúc Ngu Phước lãnh lãnh đi tới nhíu mày nhìn một màn trước mắt.
_________
"Ngươi...!Haiz...!Ngươi sao lại khác trước như vậy? Rõ ràng...!" Trước kia ngươi không có như vậy.
Ngu Phước bất lực trước sự thay đổi của Ngu Vĩnh An, lời phía sau lão cũng chẳng có tâm tình mà nói ra.
Ngu Vĩnh An vừa nghe liền hiểu ý đối phương nhưng hắn cũng đâu có sai.

Là Lý Thu Sinh muốn tính kế hắn, hắn chỉ muốn doạ gã chút xíu ai ngờ gã yếu tới vậy, chưa gì đã ngất xỉu.
Vả lại tội đồ thật sự nào phải hắn - Ngu Vĩnh An liếc xéo Triết.
Thở dài một cách nặng nhọc, hắn khi này mới ngừng hát, ánh mắt lạnh lẽo cũng ghim chặt trên cơ thể Ngu Phước.
Nếu đã hiểu nhầm vậy hắn chỉ đành thuận theo thôi vậy.
Hắn lạnh giọng chất vấn:

"Đây không phải là điều người muốn sao, thúc thúc? "
"Từ khi ta tới Ngu Gia hay cả cái chết của Tầm Tước không phải đều do người sao? Là người muốn ta trở nên như vậy mà! "
Từ khi Ngu Vĩnh An bước vào Ngu Phủ cho dù ngoài sáng hay trong tối Ngu Phước cũng có thể cho người bảo vệ y.

Vậy mà suốt 7 năm vẫn là một mặt làm ngơ, thậm chí còn không đồng ý với yêu cầu gặp mặt của y.

Mặc y bị nhi nữ của lão hành hạ, đánh đập, chịu đủ mọi khinh nhờn.

Ngay cả Tầm Tước cũng vậy, chỉ một câu nói Hãy vì công tử của ngươi của lão liền bức nàng tự vẫn.
Hiện tại lại hỏi hắn vì sao lại khác với Ngu Vĩnh An của trước kia.
Cái đó còn không phải do lão mà ra sao?
Nhưng Ngu Vĩnh An cũng lười hỏi, nếu có hỏi Ngu Phước cũng sẽ lấy cái lý do biện hộ cho hành động này của lão là...
"Tất cả là vì con thôi, An Nhi! "
Ngu Vĩnh An cười lạnh tỏ vẻ khinh thường.

Lời biện hộ thật hay.
Nếu Ngu Phước không nói lời đó ra với ánh mắt chân thành, khẩn thiết xen lẫn buồn bã có lẽ hắn đã nghĩ do cha hắn giết nghĩa huynh của lão nên lão mới cố tình làm vậy để trả thù.
Hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc Ngu Phước muốn gì ở Ngu Vĩnh An chứ? Lẽ nào phải làm tới mức đường đó chỉ để để ép y kế thừa vị trí đảo chủ Ngục Đảo sao? Nếu thật sự là vậy thì suy nghĩ của lão cũng thật bệnh hoạn.

Ai đời lại vì muốn Ngu Vĩnh An học cách trưởng thành liền mặc kệ y không bảo vệ? Mặc kệ hiểu lầm giữa y và Ngu Trầm, đưa Lý Thu Sinh theo hầu ả ta đưa mối quan hệ giữa y và ả càng trở nên bế tắc để nuôi thù hận trong lòng y? Bức chết Tầm Tước là muốn y buông bỏ tình cảm trở nên tàn nhẫn?
Rõ ràng đó không phải là cách mà một con người bình thường nên làm.
Ngu Vĩnh An tặc lưỡi, hắn quên mất Ngu Phước không phải là người bình thường.

Nhìn cái bản mặt lão liền biết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi