CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Khi đó Ngu Vĩnh An thân phận không rõ ràng, trong tay cũng không có quyền lực Lý Thu Sinh liền mắt mù tai điếc coi bản thân không liên can.

Đôi lúc còn hùa theo lấy lòng Ngu Trầm, khiến lửa giận của ả tăng cao mấy lần tìm tới Ngu Vĩnh An đàm đạo một phen.
Hiện tại hắn trở mình, thân phận cho dù Lý Thu Sinh lấy Lý Gia ra so cũng chẳng sánh kịp.
Giọng gã run run liên tục giải thích:
"Chuyện đó là hiểu lầm...!Khi đó...!ta thật sự không cố ý...!Là Ngu Trầm cùng Tri Đình Ức không rõ ràng với nhau nên mới hiểu lầm, lỗi không phải do ta...!"
Ngu Vĩnh An chẳng đáp lại, hắn suy nghĩ một hồi song giọng hoà hoãn lại:
"Được, lỗi này của ngươi ta tạm tha"
Lý Thu Sinh như kinh hô, hô hấp khẽ thả lỏng, gã dịu giọng hòng cầu khẩn thiếu niên tha cho gã một mạng:
"Vậy, người có thể tha cho tiểu nhân lần này hay không? " - Lý Thu Sinh hấp tấp mà nói lắp - "Lần...!lần sau...!tiểu nhân không dám nữa...!"
"Ha"
Nhưng đáp lại gã lại là một tiếng cười khinh miệt cùng giọng nói chế giễu của Ngu Vĩnh An:
"Ta chỉ nói lỗi đó của ngươi tạm tha còn những lỗi khác thì không"
"Lý đại phu có nhớ ngươi đã bốc cho ta bao nhiêu thang thuốc suốt bao năm qua không? Giúp Trầm muội tìm ra ta mấy lần? Mấy lần nói xấu sau lưng ta? Hay nhớ tới lần ta và ngươi đụng mặt ngươi đã làm gì hay không, HẢ? "
Giọng nói vô cảm, quyết đoán của Ngu Vĩnh An khiến Lý Thu Sinh run rẩy không thôi, môi gã mím chặt lại không nói lời nào.

"Còn nữa...!" - Ngu Vĩnh An tiến lên, ánh mắt cay nghiệt, lạnh lùng đưa chân dẫm hẳn lên mặt Lý Thu Sinh, hắn đẩy đẩy chân ép gã quay mặt nhìn hắn - "Ánh mắt đó của ngươi là sao? Có phải đang suy nghĩ nên trả thù ta như thế nào? "
Lý Thu Sinh ánh mắt đầy tơ máu, môi dưới bị cắn tới bật máu, gã thù hằn nhìn Ngu Vĩnh An.
Đúng là trên đời này có những sự việc không vạch trần sẽ không đau thương.
Nhìn bề ngoài Lý Thu Sinh luôn cúi đầu với Ngu Vĩnh An nhưng từ khi bị hắn vạch trần tội trước mặt Tô Hành Ý gã đã ghi thù hắn ngay từ đầu.

Thân phận thật khủng của hắn tuy có phần khiến gã khinh hách nhưng không có nghĩa là gã sẽ sợ hắn.
Trước kia gã cũng từng đối đầu với người có địa vị cao hơn Ngu Vĩnh An nhiều, đương nhiên sẽ chẳng có lý do gì để gã sợ hãi một thiếu niên chưa tới tuổi trưởng thành như hắn.
Gã vốn còn muốn nhẹ nhàng, lấy thái độ hoà hoãn để dễ dàng rời khỏi đây.

Không nghĩ tới thiếu niên lại hiểu rõ con người gã tới vậy, vạch trần gã ngay lập tức khiến gã càng không nuốt trôi nổi cục tức trong người.
Nếu hắn đã biết rõ bản chất gã là người như thế nào vậy Lý Thu Sinh cũng chẳng cần diễn nữa.

Ánh mắt chứa đầy hận ý của gã không kiềm lại nữa mà chăm chăm nhìn Ngu Vĩnh An.

Gã nghiến chặt răng, gằn từng chữ một:
"Ngươi cứ đợi đấy...!Ư...!Ựa...!"
* Soẹt *
Lý Thu Sinh chưa kịp nói hết câu Triết bên kia đã kích động lôi ra đoản đao cứa qua cổ họng gã một đường cực nhanh, ngay cả Ngu Vĩnh An cũng phải kinh ngạc trước tốc độ này của nó.
May sao Khôi ở phía sau đã kịp thời lôi hắn lại nếu không chân hắn sẽ lại nhiều thêm một vết sẹo.
Vết thương ở cổ Lý Thu Sinh tuy không sâu nhưng máu chảy ra cũng không ít.

Cơn đau tê liệt dâng lên khiến nội tâm gã dao động mãnh liệt.
Triết dường như vẫn chưa nguôi giận, nó kề đoản đao sát với vết thương của Lý Thu Sinh, giọng trầm xuống tới đáng sợ:
"Ngươi thử thái độ như vậy với ngài ấy một lần nữa xem"
Tay nó cầm đoản đao khẽ động, Lý Thu Sinh có thể cảm nhận rõ cỗ lạnh lẽo của lưỡi đao kề trên cổ.

Đây là lần đầu tiên gã cảm nhận rõ cái chết đang đến gần liền thật sự sợ hãi.

Gã thật sự đã quên mất đám người trước mắt này không hề giống với đám tham quan tham sống sợ chết hay đám thương gia e sợ thế lực Lý Gia mà là những tên sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt.
Tài ăn nói cùng mối quan hệ rộng của gã thật sự rất có lợi để thực hiện mối sinh ý kia nên Lý Thu Sinh dường như đã quá tự cao về bản thân mà quên mất một điều hiển nhiên.

Đó là khi Ngu Vĩnh An mất đi một Lý Thu Sinh - là gã thì ngoài kia vẫn còn hàng trăm hàng ngàn Lý Thu Sinh khác đang chờ đợi được hắn trọng dụng.
Gã cũng chỉ là một cái cây bình thường giữa một rừng cây xanh tươi tốt, là một con kiến bé nhỏ trong cả tổ kiến lớn.

Chỉ là trong hàng trăm hàng ngàn người ngoài kia gã vô tình đứng ngay trước mặt Ngu Vĩnh An nên mới được hắn trọng dụng.

Chứ ngay từ đầu gã đã chẳng có quyền gì mà lên mặt với hắn cả.
"Ư...!Ta...!không dám...!nữa...!" - Lý Thu Sinh biết điều mà thu liễm lại.
Triết chẳng biết bộ mặt này của gã có bao nhiêu phần là thật nhưng nó vẫn thả gã ra, thong dong mà đứng thẳng người dậy nhường chỗ cho Ngu Vĩnh An tới.
Ngu Vĩnh An chẳng nói chẳng rằng ném một tấm vải lên người gã, độc tê liệt gần như sắp hết tác dụng, Lý Thu Sinh đã có thể cử động cánh tay.

Gã run rẩy tiếp lấy tấm vải mà đè lên vết thương ngăn máu ngừng chảy.
Đừng tưởng Ngu Vĩnh An nổi hứng thương người, cái ánh mắt khinh thường xen lẫn tia ghê tởm của hắn còn chẳng thèm che dấu mà nhìn Lý Thu Sinh vật vã nằm trên vũng máu tươi.
Phải nói kỹ thuật diễn xuất của Lý Thu Sinh rất tốt, dù có là Ngu Vĩnh An sau khi hắc hoá, đã trải đời, nhìn thấu lòng người đứng trước một màn khóc lóc ỉ ôi vừa rồi của gã cũng sẽ bị lừa tới mấy phần.
Bởi kẻ như gã không xứng đáng lấy được lòng thương hại của người khác, cho dù là trước kia hay sau này vẫn vậy.
Lý Thu Sinh được Ngu Vĩnh An gọi là kẻ BẠI HOẠI không chỉ đơn giản ở việc gã kinh kẻ yếu, lấy lòng kẻ mạnh hay ham tiền tài vật chất.

Mà gã còn là kẻ vong ân bội nghĩa, ác tâm ác nhân đúng chuẩn.

Bản chất Lý Thu Sinh là kẻ thù dai, bề ngoài như cẩu tử chạy theo người mạnh nhưng bên trong sớm đã ghi nhớ những lần bản thân bị người khinh miệt, sỉ nhục.

Chờ tới khi ôm được cây cao hơn gã liền trèo lên, sau đó quay ngược lại tàn nhẫn mà ném đá hòng bẻ gãy cây cũ.

Nên trước nay cho dù gã đã từng phản bội rất nhiều người nhưng vẫn an ổn sống tốt là vì những kẻ đó đều bị gã đạp xuống, phá hủy tất thảy những gì bọn họ có.
Cả Ngu Gia kiếp trước cũng không thoát khỏi, dù Ngu Vĩnh Chương luôn tạo cơ hội và giúp đỡ gã nhưng tương lai sau khi ôm đùi nữ chính thành công gã liền quay lại gặm sạch Ngu Gia không còn một mảnh xương.

Còn hại Tô Hành Ý mất mạng, khiến Ngu Vĩnh Chương bị gãy hai chân, trở thành người tàn phế.
Nếu không phải Ngu Vĩnh An cùng Ngu Phước còn giữ lại một phần lực lượng Ngục Đảo có lẽ bọn họ cũng táng thân tại chỗ.
Ngu Vĩnh An biết bản thân cho dù hắn có đối đãi với Lý Thu Sinh như vua như chúa cũng sẽ chẳng khiến gã cảm động hay nhân từ khi thấy lợi lộc cao hơn.

Sợ rằng khi nhân vật chính xuất hiện, được hào quang của bọn họ bảo hộ gã sẽ chẳng do dự mà đạp hắn xuống.

Nên hắn thay vì mỗi ngày đều phải lơm lớp lo sợ một ngày nào đó bản thân sẽ bị gã trả thù ngược lại thì chi bằng sử dụng cách đê tiện mà kiểm soát gã?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi