Edit: Manh
Beta: Dollan
Thẩm Lâm Hoan không hỏi tại sao anh đột nhiên trở lại, cũng không hỏi anh có phải đang tức giận không.
Hai người lặng im đợi.
Hình như Lục Nghiêu đã uống rượu, có vẻ say hơn cô.
Nắm tay dạy cô chơi game.
Lúc từ hội sở đi ra anh muốn về nhà, do dự một lát, Thẩm Phong rủ anh tới quán bar của mình, anh lập tức đồng ý.
Quán bar mới khai trương, rất nhiều người đi ủng hộ Thẩm Phong, bên trong vô cùng sôi động, không có phòng riêng, vài người đành ngồi trên ghế dài.
Tần thiếu gia đang nói chuyện làm ăn, Lục Nghiêu đã nói với Thẩm Phong rằng anh ta sẽ đến đây, vì Tần thiếu gia muốn hợp tác với anh để phát triển phía đông Tân Thành.
Vị thiếu gia này là một người có học thức, hăng hái, đôi mắt phóng khoáng, hồn nhiên.
Lục Nghiêu thiếu chút nữa ngồi đó nhíu mày, nhìn chằm chằm nửa ly rượu ngoại trong tay.
Tần thiếu gia cho rằng anh thích uống rượu, thỉnh thoảng lại mời anh một ly, Lục Nghiêu hôm nay hiếm khi cho người ta mặt mũi, ai mời rượu cũng uống. Lúc này nếu là ngày thường, anh không thích để ý tới những loại thiếu gia như vậy, chỉ là hôm nay anh hơi sợ về nhà.
Anh sợ về nhà, đường đường là người nắm giữ tập đoàn Lục thị, vậy mà sợ về nhà, nghe thật nực cười và thảm hại làm sao.
Lúc sắp đi, Thẩm Phong gọi tài xế của mình đưa anh, anh hạ cửa xe, không biết tại sao đột nhiên hỏi Thẩm Phong một câu, “Có phải tôi xấu đi rồi không?”
Thẩm Phong nhìn vết sẹo không đáng kể nơi khóe môi, cười nói: “Sao cậu giống phụ nữ thế. Sợ vợ chê à? Không đâu, vẫn đẹp trai.”
Dáng vẻ của Lục Nghiêu thực sự rất yêu nghiệt, làn da trắng không bắt nắng, nhưng với tính tình lạnh lùng, đường cong rõ ràng, nên cũng bớt ngây ngô hơn, hơn nữa hồi còn đi học, anh được gọi là Lục mỹ nhân!
Lục Nghiêu khó chịu nhất là khi người khác khen mình đẹp trai. Có lúc anh muốn tắm nắng rồi đi tập gym hay gì đó, tiếc là anh không đen bớt được mà còn bị cháy nắng, may là sau vài ngày nó tự phục hồi.
Anh cũng căm ghét khuôn mặt của mình.
Cho nên khi Thẩm Phong nghe được câu này, giống như là nghe được trò hề, trong nháy mắt liền sâu sắc nhận thức được Lục Nghiêu thực sự đặt Thẩm Lâm Hoan trên đầu quả tim.
Lục Nghiêu không hỏi lại, hoàn hồn ngồi thẳng, cũng cảm thấy hoang đường, bảo tài xế đưa anh về nhà.
Trên đường về anh nằm nhắm mắt ở ghế sau, nhớ tới thời đi học, anh đã biết Thẩm Lâm Hoan từ sớm, xuất thân giống anh ở Tân Thành tổng cộng cũng không có bao nhiêu, cái vòng luẩn quẩn này cực nhỏ, Thẩm gia hồi đó cũng coi như sung túc, từ nhỏ cô đã được tiếp cận nền giáo dục cũng không tồi.
Gặp anh cũng không nhiều, cũng chỉ tính là biết mà thôi.
Lúc thực sự quen biết là đầu học kì 2, khi Thẩm Lâm Hoan nhảy vào lớp bọn họ. Thẩm Lâm Kiệt tức giận đến mức chửi bới, nhắm vào cô khắp nơi, hết lần này đến lần khác qua lại trước mặt cô thể hiện cảm giác tồn tại.
Sau đó là lúc chuyển chỗ ngồi, Thẩm Lâm Hoan chọn chỗ bên cạnh Lục Nghiêu.
Mọi người trong lớp đều biết, Lục Nghiêu không bao giờ ngồi cạnh con gái, Thẩm Lâm Hoan mới tới nên không biết, chẳng qua cô cảm thấy chỗ anh yên tĩnh, hơn nữa Thẩm Lâm Kiệt có vẻ sợ Lục Nghiêu và những người thường chơi với Lục Nghiêu nên sẽ không tới đây.
Anh nhớ hôm trước anh đã xin nghỉ phép, lúc trở về nghe thấy anh đã đổi bạn cùng bàn, lúc đi vào bằng cửa sau, có người nói nhỏ, “Trời ạ, Thẩm Lâm Hoan khổ quá sao không ai nói cho cậu ấy một tiếng rằng Lục Nghiêu không ngồi cùng bàn với con gái chứ.”
“Nhân duyên của cậu ấy cũng quá kém.”
Anh khẽ nhướng mày, tại sao anh lại không biết có chuyện ấy? Anh không thích có người nói ríu rít bên tai, nhưng là con gái nên không thể mở miếng mắng, chỉ đành từ chối.
Cho nên việc mọi người nghĩ anh không thích ngồi cạnh con gái cũng là dễ hiểu.
Anh về chỗ ngồi, Thẩm Lâm Hoan đang coi đề, nhận ra có người bên cạnh, cô nghiêng đầu liếc nhìn, khẽ gật đầu, nói với anh, “Chuyển chỗ ngồi.”
Ý là tôi là bạn cùng bàn mới của cậu.
Lục Nghiêu gật đầu, khẽ “Ừ”. Cũng không kháng cự vì thế làm không ít người kinh ngạc.
Mấy ngày qua đi, hai người cũng không nói được mấy câu.
Thẩm Lâm Hoan không phải học, thì cũng là học.
Lục Nghiêu rất hài lòng đối với người bạn cùng bàn này, an tĩnh, không ồn ào.
Vì thế anh như có như không, đối xử với cô cũng không tệ, mang đồ ăn sáng cho cô, giúp cô qua mặt thầy cô, thay cô đánh Thẩm Lâm Kiệt…
Chẳng qua khi đó anh cũng không chú ý, cô luôn lặng lẽ từ chối sự giúp đỡ của anh.
Cũng không keo kiệt đối xử tốt với anh. Cô hầu như không có bạn bè, người bạn tốt Chu Phù của cô cũng không ở bên cạnh vì cô nhảy lớp, cô luôn cô đơn. Anh là người duy nhất đến gần cô, sự ân cần, dịu dàng bên cạnh sự lãnh đạm, giản dị của cô, vô cùng nổi bật.
Có một lần anh bị bệnh, tuyết rơi dày đặc, em trai của Thẩm Phong- Thẩm Ngộ học chung lớp với anh, từ nhỏ rất sùng bái anh, vô cùng tình nguyện thành người hầu nhỏ, luôn lấy lòng anh, liền nói: “Anh Thập Nhất, em đến phòng y tế lấy cho anh ít thuốc giảm sốt.”
Anh nhìn trời tuyết bên ngoài một chút, nói: “Được rồi, tan học đi. Không cần đi qua đi lại.” Mặc dù hoàn cảnh sinh hoạt của anh không tệ nhưng từ nhỏ đến lớn người nhà cũng không quá nuông chiều cho nên anh cũng không quá yếu ớt.
10 phút nghỉ giữa giờ, Thẩm Lâm Hoan đi ra ngoài, anh nằm ngủ tại chỗ, lúc tỉnh lại, trên bàn bỗng có ly nước nóng, cạnh ly nước là thuốc.
Anh chớp mắt, Thẩm Lâm Hoan bên cạnh cúi đầu im lặng giải đề, cũng không ngẩng đầu, “Uống thuốc đi!”
Anh cho rằng Thẩm Ngộ đi mua thuốc, sau đó mới biết, là cô mua.
Anh thuận miệng hỏi, mặt cô không thay đổi, đơn giản đáp một câu, “Tiện đường.”
Sau đó, khi anh nhắc đến chuyện này với ai đó, những người khác đều bật cười, “Tiện đường cái gì?!! Cậu ấy là kiểu người không ra khỏi lớp ngoài việc ăn cơm và đi vệ sinh. Cậu ấy đi đến phòng y tế lâu như vậy, đi đâu mà tiện đường?”
Lục Nghiêu nhướng mày.
…
Chuyện nhỏ này cho anh một loại ảo giác, cô cũng có thiện cảm với anh.
–
Thẩm Lâm Hoan học rất nhanh, tay anh nắm tay cô dạy một lát liền quen tay.
Lục Nghiêu ngửi mùi hương mát lạnh trên tóc cô, hỏi một câu, “Đứa bé đi rồi?”
Là nhắc tới Lạc Lạc.
“Ừ.” Thẩm Lâm Hoan bị anh ôm vào ngực, sau lưng một mảng nóng ran, nhẹ giọng hỏi một câu, “Anh uống say?”
“Không.” Ánh mắt Lục Nghiêu mê ly, giọng nói cũng mơ hồ, nói chuyện hơi kéo dài âm cuối, “Em cũng uống rượu. Mới vừa khỏi ốm đã uống rượu không tốt đâu.”
Thẩm Lâm Hoan không phủ nhận nhưng nhận ra có thể anh đã say, hành động kỳ quái.
“Còn chơi game không?” Anh hỏi cô.
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu một cái “Không chơi nữa. Anh đi tắm đi.” Cô buông gamepad xuống, xoay người đỡ lấy anh.
Lục Nghiêu rất nghe lời đứng lên, “Được!”
Hôm nay anh nghe lời đến lạ thường, cũng không khịa cô, Thẩm Lâm Hoan thậm chí cảm thấy có chút không quen, không biết anh muốn làm gì. Ngước mắt nhìn anh, anh nhắm nửa mắt, ánh mắt mơ màng sâu lắng, tựa như rất say.
Cô đỡ anh, “Ổn chứ?”
Lục Nghiêu nhướng mày, “Ổn.”
Anh cất bước, muốn đi về phía trước, Thẩm Lâm Hoan sợ anh đi không vững, đi sát đằng sau đỡ anh.
Lục Nghiêu rã rời, tựa nửa người lên cô, theo men rượu hỏi, “Em ghét tôi?”
“Không có.” Thẩm Lâm Hoan nhẹ nhàng nhíu mày, “Không ghét.”
Lục Nghiêu dường như không quá tin, hừ nhẹ nhưng không hỏi lại, biểu tình kia rõ ràng nói: Vậy mà trong mơ cũng muốn ly hôn?
Anh không lên tiếng, có một số việc hỏi ra sẽ khiến hai người đều khó xử.
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh chốc lát, rốt cuộc vẫn phải giải thích, “Hôm đó tôi nằm mơ anh nói muốn ly hôn với tôi nên tôi mới đồng ý.”
Tim Lục Nghiêu nhảy một cái, “Tôi nói?”
Thẩm Lâm Hoan “Ừ” một tiếng.
“Vậy giấc mơ của em không đúng.” Lục Nghiêu mơ hồ nói, “Tôi sẽ không nói ly hôn.”
Hai người vào phòng ngủ, Lục Nghiêu tháo cà vạt, cởi từng cúc áo, đi thẳng vào phòng tắm.
Thẩm Lâm Hoan do dự một chút, vẫn đi theo.
Anh đánh răng trước, Thẩm Lâm Hoan mở nước chuẩn bị bồn tắm, “Đừng dùng vòi hoa sen, anh ngâm người chút.”
Lục Nghiêu “Ừ” một tiếng, ánh mắt di chuyển theo động tác cô, lẳng lặng nhìn cô bận bịu.
Cuối cùng đánh răng xong, anh tựa vào bồn rửa mặt.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy nước ấm ổn rồi, hỏi anh, “Anh tới xem độ ấm vừa chưa?”
Lục Nghiêu dời bước đi qua, đứng lâu hơi choáng váng, động một cái liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Anh lảo đảo, Thẩm Lâm Hoan vội đỡ anh, nhíu mày, đấu tranh tư tưởng chốc lát, “Nếu không thì tôi giúp anh tắm.”
Lục Nghiêu hồi thần, “… Ừ.”
Thẩm Lâm Hoan xắn tay áo, nhìn thấy anh cởi hết quần áo, hơi dời ánh mắt, nhưng khóe mắt vẫn không thể tránh.
Cô ngồi bên cạnh bồn tắm, Lục Nghiêu đột nhiên kéo cô.
Nước văng khắp nơi, trong nháy mắt quần áo Thẩm Lâm Hoan ướt đẫm, Lục Nghiêu chặn môi cô, đặt cô ở thành bồn tắm, một tay đệm sau lưng cô.
Hơi thở mang mùi rượu, còn có kem đánh răng vị bạc hà, Thẩm Lâm Hoan nhẹ nhàng lấy hơi, hỏi anh, “Anh sao thế?”
Ánh mắt cô trong sáng, nhìn anh khó hiểu.
Lục Nghiêu khẽ chạm môi cô, giọng nói kiềm chế, “Thẩm Lâm Hoan, chúng ta hãy sống hòa hợp.”
Cô sửng sốt, “Hả?”
“Gia đình của chúng ta không có hôn nhân thất bại, tôi không muốn làm người đầu tiên.” Anh nhíu mày, hơi lùi về phía sau, nhìn vào mắt cô, có thể thấy rõ sự nghiêm túc trên khuôn mặt.
Thẩm Lâm Hoan đối mắt với anh, hô hấp như ngừng lại, nghĩ rằng anh vẫn còn giận về giấc mơ, vì thế gật đầu, đồng ý với anh, “Được.”
“Em có chuyện gạt tôi không?”
“Chuyện gì?”
“… Không có gì, có chuyện nhớ bàn bạc với tôi.”
“Ừ.”
Quần áo cô bị ướt sũng, rất khó chịu, dứt khoát cởi ra, ngồi một nửa trong bồn giúp anh tắm. Anh uống say có chút dính người, liên tục cọ cọ người cô, hôn cô.
Hô hấp nóng bỏng, ánh mắt mười phần xâm chiếm, cúi đầu nhìn cô, “Em có muốn ở trên không?”
Ý thức Thẩm Lâm Hoan hơi mơ hồ, ngược lại càng có thể nhận ra ý đồ của anh, tay chạm vào eo anh, cuộn tròn ngón tay, ngẩng đầu đối mắt với anh.
Lục Nghiêu cho rằng cô không muốn, khẽ hừ một tiếng, Thẩm Lâm Hoan nghiêng người, giữ chặt anh, biểu cảm chần chừ, “Cảm giác… Bồn tắm không quá thoải mái.”
Lục Nghiêu liếm răng hàm, “Thử chút xem…”
…
Khi Thẩm Lâm Hoan mở mắt ra đã là 6 giờ, cô ôm Lục Nghiêu, ôm rất chặt, lúc cô nhẹ nhàng buông ra, Lục Nghiêu cũng tỉnh, ánh mắt buồn ngủ nhìn cô: “Em làm cánh tay anh tê luôn rồi.”
Thẩm Lâm Hoan nhẹ giọng nói: “Sao anh không đẩy em ra.” Cô hơi nhíu mày, bất lực với hành động của mình.
“Đẩy em ra thì em lại lại gần.” Giọng Lục Nghiêu mang theo tia trêu chọc.
Thẩm Lâm Hoan tỉnh táo liền cách anh rất xa, giữa hai người có thể thêm một người nữa, cô nhíu mày một cái.
Lục Nghiêu cảm thấy cô sắp nói một câu đoán chừng lại là muốn chia giường ngủ, nhanh chóng nói trước cô, “Thôi, quen rồi.”
Thẩm Lâm Hoan do dự chốc lát, cô quả thực muốn chia giường ngủ, có điều ngẫm lại vẫn là quên đi, chỉ “À” một tiếng, lúc đứng dậy xuống giường, chân hơi mềm, vì vậy cô lại nhíu mày.
Lục Nghiêu hỏi một câu, “Tối hôm qua anh…”
Thẩm Lâm Hoan nói: “Anh uống hơi nhiều.”
Anh khẽ “Ồ”, “Anh chưa bị mất trí nhớ.”
Sắc mặt Thẩm Lâm Hoan hơi mất tự nhiên.
Anh nói: “Hôm khác đi thay một chiếc bồn tắm lớn hơn.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô không muốn nghe, đi thay quần áo, rửa mặt.
Lúc đi ra, anh cũng đã mặc xong quần áo.
Bữa sáng là sữa và sandwich, ăn qua loa rồi Thẩm Lâm Hoan lái xe đi làm.
Cô vào gara lấy xe, Lục Nghiêu cũng đi theo.
Thẩm Lâm Hoan nghi ngờ nhìn anh.
Lục Nghiêu ngồi cạnh ghế lái, tự giác thắt dây an toàn, “Xe anh để ở chỗ Thẩm Phong, tài xế lại xin nghỉ. Đi nhờ.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh thật sâu, cảm thấy anh từ lúc trở về rất kì lạ.
“Ừm.”