CHÍ HÔN

Edit: Manh

Beta: Dollan

Thẩm Lâm Hoan lái xe rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn đường, tạo cảm giác trầm ổn.

Khi giao tiếp cô luôn ở thế bị động, rất ít khi hỏi, dường như cô cũng không ý thức được đây là một thói quen xấu.

Lục Nghiêu nhìn cô một hồi, thầm thở dài trong lòng.

Cứ vậy đi!

“Phòng pháp lý xảy ra chút vấn đề, chúng ta có thể phải kiện An Duệ, đối phương đang gây tranh cãi dư luận, chúng ta phản ứng chậm mất một bước. Chuyện kêu gọi đầu tư ở phía đông Tân Thành dường như cũng xảy ra rắc rối, bỗng xuất hiện công ty Thiên Tinh, là một công ty mới, dự án kêu gọi đầu tư ổn hơn so với chúng ta. Còn có hạng mục đảo Hải Châu…” Thẩm Lâm Hoan tận dụng thời gian rảnh báo cáo với anh.

Những chuyện này phát sinh vào cuối tuần, các bộ phận đã tăng ca.

Đối với cả bánh xe- cả tập đoàn mà nói, mấy chiếc ốc xảy ra vấn đề, cũng không ảnh hưởng đại cuộc nhưng Thẩm Lâm Hoan cố ý nói cho Lục Nghiêu nghe một chút, anh hiểu ngay.

Chuyện kêu gọi đầu tư ở phía đông Tân Thành là dự án trọng điểm tiếp theo của Phong Thần, hạng mục đảo Hải Châu và cảng biển Sa Hoàng đã hoàn thành, phần nối liền phía đông là một nơi đắt giá, họ đã thực hiện việc liên kết không phải một hai lần, rất có kinh nghiệm, việc giành được dự án này là điều tất nhiên.

Lục Nghiêu nhíu mày một lát, thu hồi tâm trạng bay bổng, “Nơi này ở Tân Thành, trừ Phong Thần, ai cũng không nuốt được, nếu là người có ý định này, tám chín phần là tới gây rối.”

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh qua khóe mắt, anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, ít nói, không nói nhiều, suy nghĩ gì cũng để trong lòng, luôn mang đến cho người đối diện cảm giác khó lường. 

Vào lúc này lại không chút đề phòng đối với cô, Thẩm Lâm Hoan trầm ngâm, nói rõ hơn chút, “Anh kết hôn với em, không phải lựa chọn sáng suốt.”

Những ngày qua ở công ty, cô càng có thể cảm nhận được, tình hình càng thêm rối ren bởi vì đối tượng kết hôn của anh, lòng người dao động, nhiều công ty săn đầu người như diều gặp gió, tốc độ doanh thu tăng vọt, nhân sự luân chuyển bình thường, trước sau gì cũng không thấy rõ. Tuần trước, một sinh viên mới tốt nghiệp tiến sĩ từ Stanford đã phải trả gấp ba số tiền bồi thường thiệt hại để ra đi. Chỉ sau đó, các nhân sự mới xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc và đưa ra báo cáo tóm tắt.

Suy cho cùng, nguyên nhân sâu xa là do Lục Nghiêu và vị trí tổng giám đốc tập đoàn của anh không mấy thuyết phục.

Lục Nghiêu liếc cô một cái, hừ lạnh một tiếng, “Mặc quần vào liền không nhận người à? Thoáng cái lại nhắc nhở anh không nên kết hôn với em ngay khi vừa xuống giường?”

Thẩm Lâm Hoan bị anh nói đến cạn lời, trên khuôn mặt lạnh lùng có một vết nứt, cô khẽ nhíu mày, “Ý em không phải như vậy…”

Cô chỉ đang nói chuyện thôi nhưng có lẽ trong mơ cô nói ly hôn, khó tránh khỏi khiến anh cảm thấy nhột.

“Ý em là vậy, nhắc đến chuyện này có tác dụng không? Hay là em lại nói kết hôn xong có thể ly hôn? Tối hôm qua em đã đáp ứng anh điều gì? Hả?” Anh vô cùng khó chịu, nói xong anh mới nhận ra mình lại mất bình tĩnh, dùng đầu lưỡi chạm răng, kìm nén giọng nói, cứng rắn nói: “Anh tự có chừng mực, em không cần phải lo lắng về việc này.”

Thẩm Lâm Hoan có thể nhìn ra được sai lầm của mình, anh nói quả thật không sai, Lục Nghiêu chọn cô trở thành đối tượng kết hôn, đối với anh mà nói còn không bằng không kết hôn, bất kể là liên hôn cùng Lục gia, Thôi gia hay Lý gia, bất kỳ ai cũng sẽ giúp anh như hổ thêm cánh, không biết anh cưới ai nhưng đều sẽ khiến người khác kiêng dè.

Biết anh kết hôn với con gái nhà họ Thẩm, bỏ qua người nhà họ Lý, nhà họ Thôi, đều khó tin.

Lục Nghiêu làm sao không biết.

Anh biết rõ nhất so với bất kì người nào.

Thẩm Lâm Hoan: “Xin lỗi, ý em là anh còn phải đối phó với Thẩm gia.” Thẩm Bá Cẩn đã thực sự đặt tâm tư vào núi Kim Minh, ông quyết tâm tham gia vào dự án đảo Hải Châu. Bây giờ đối thủ hai phương, nơi nơi đều là cục diện rối rắm.

Phản ứng mất kiểm soát của Lục Nghiêu khiến anh cảm thấy thật nực cười so với thái độ bình tĩnh của cô từ đầu đến cuối.

Cô khó đối phó hơn Thẩm gia nhiều.

Thẩm Lâm Hoan nhìn về phía trước, nhẹ nhàng hạ mắt, “Nếu anh tin tưởng thì chuyện đối phó với Thẩm gia cứ để em.” Không nên khiến anh nghĩ nhiều thêm loạn.

Lục Nghiêu yên tĩnh nhìn cô chốc lát, cảm thấy tâm tư của cô cũng thật khó suy đoán.

Thẩm Lâm Hoan ở nơi làm việc là người như thế nào?

Anh từng nghe người khác nói: thận trọng, cảnh giác, tỉ mỉ, ánh mắt vô cùng sắc bén, không thứ gì có thể thoát khỏi tầm mắt. Cô trông thì bình lặng nhưng bàn tay lại vô cùng hung ác, kẻ nào dám coi thường cô quả thực là tự chuốc khổ.

Nhưng mặt tình cảm lại trì độn, muốn kết bạn cũng khó.

Cô cũng không phải là không ham vui, chẳng qua là năng lực quá mạnh bạo, cảm tình quá nhỏ, cảm giác xa cách lại quá lớn khiến người ta không dám lại gần.

Nhưng trên thực tế, khi bạn kết bạn với cô ấy, nếu bạn không có ý định gây rối, cô ấy sẽ không từ chối bạn.

Lục Nghiêu thản nhiên, hoàn hồn nói: “Được rồi.”

Lúc sắp đến công ty, cô đột nhiên gọi anh, “Lục Nghiêu?”

Anh quay đầu, “Hửm?”

“Em hứa với anh, em sẽ làm được.”

Lục Nghiêu nhướng mày, “Được.”

Anh cho rằng cô đang nói chuyện tối hôm qua.

Thẩm Lâm Hoan đang nói Thẩm gia.



Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu cùng vào công ty, như thường lệ thứ hai luôn mở cuộc họp. Buổi sáng, tất cả các phòng ban đều căng thẳng, lúc này người trong văn phòng tổng giám đốc lại càng bận rộn hơn.

Họ sẽ tới công ty trước khi Lục tổng tới, gom hết các công việc tồn đọng ở ngày cuối tuần thành một bản báo cáo bằng miệng 3 phút và đợi Lục tổng đi lên từ thang máy chuyên dụng.

Nhưng hôm nay Lục Nghiêu không đi thang máy riêng, anh và Thẩm Lâm Hoan đi thang máy của nhân viên.

Thang máy thỉnh thoảng khép mở, nhân viên từ trên xuống dưới thấy Lục Nghiêu đều như gặp quỷ.

“Lục… Lục tổng buổi sáng tốt lành, trợ lý Thẩm buổi sáng tốt lành.”

Chức vị của Thẩm Lâm Hoan đã trôi như nước chảy, vì thế mà hai người cùng đi chung cũng không có gì lạ.

Trước kia Trình Lẫm dường như nửa bước không rời Lục Nghiêu, thay anh xử lý các công việc lớn nhỏ.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lục tổng thương xót nhân viên, chẳng mấy chốc tin tức đã lan rộng.

Thời gian tám chuyện buổi sáng trong phòng trà, tất cả đều nói chuyện Lục tổng dùng thang máy nhân viên.

“Có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Sao tôi lại có dự cảm xấu nhỉ?”

“Lần trước lúc đuổi giám đốc tài chính, cũng coi như là khúc dạo đầu, đột nhiên cả công ty chấn động, sau đó cấp trên thông báo bỗng có một hội đồng quản trị mới…”

“Người như Lục tổng thật đáng sợ, tuổi còn trẻ mà mặt lạnh như diêm vương.”

“Làm việc cũng không theo lẽ thường.”

“Không quá lợi hại, chủ tịch Lục sẽ giao tập đoàn cho anh ấy sao?”

“Lúc anh ấy vào công ty, biết bao nhiêu người chê cười. Nói chủ tịch Lục lớn tuổi, đưa ra quyết định hồ đồ, nâng đỡ cháu mình không màng đến điều lệ, rèn luyện ở chi nhánh công ty chưa đến một năm kinh nghiệm đã giao lại công ty cho anh ấy.”

“Một đám lão già quay sang bắt nạt anh ấy! Quá thảm.”



Đoạn thời gian đó, Thẩm Lâm Hoan không có ở đây, cho nên cũng không thể nào biết được, thủ đoạn tàn ác của Lục nghiêu là gì.

Chỉ là nghe thấy đã biết anh xử lý những thứ này rất sạch sẽ, lưu loát.

Nhưng các phe phái trong công ty rất phức tạp, chủ tịch Lục đã già, cộng thêm nhiều người trong số họ là trưởng lão cùng ông sánh vai trải qua bao sóng gió, vì vậy không thể nào tàn nhẫn được. Chú bác của Lục Nghiêu không phải đang đi học sâu thì cũng không có ý chí chiến đấu.

Vì vậy ông đã dốc lòng nuôi dưỡng Lục Nghiêu thành một người cứng rắn và có chí tiến thủ.

Không đến nỗi là một mớ hỗn độn nhưng cũng gần như vậy.

Người trẻ tuổi lãnh đạo, những cải cách cấp tiến nhất định phải chịu sự phản kháng.

Khi Lục Nghiêu đi học ở nước ngoài đồng thời thực tập bên chi nhánh của công ty, mọi người không có hiểu biết nhiều đối với vị thiếu gia nhỏ này, chỉ biết là học rất giỏi. Sau khi trở về nước, anh đã làm việc ở chi nhánh Du Thành trong một năm, kết quả rất nổi bật nhưng vẫn chưa thể thuyết phục được mọi người.

Bỗng dưng được điều đến trụ sở chính, trực tiếp ngồi lên ghế tổng giám đốc điều hành, bên dưới đều là các sếp phòng ban lớn, tất cả đều là cáo già nên làm sao có thể sợ một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, thậm chí còn cảm thấy có thể dễ dàng gây khó dễ cho anh, ban đầu chỉ khách sáo với anh ngoài mặt nhưng lại ngấm ngầm làm khó.

Bởi vì không quá hiểu, cuối cùng đã đánh giá thấp anh.

Lục Nghiêu có thể trụ lại ở tập đoàn cũng không dễ dàng.

Chỉ là khi kết hôn, một số người lại bắt đầu mượn chuyện này để gây khó dễ.

Thật ra khá nhiều người không tin tưởng anh, có vài người ngoài mặt không biểu hiện nhưng đều âm thầm quan sát, cân nhắc xem có nên ủng hộ hay không. Sợ Phong Thần từ từ sụp đổ.



Sáng sớm anh đi xe cùng vợ, tâm trạng đang tốt.

Cho dù thang máy nhân viên hơi chậm, anh cũng đến văn phòng sớm hơn trước.

Anh không so đo bản báo cáo khó hiểu do văn phòng tổng giám đốc nói, anh chỉ nói hãy chỉnh sửa lại và gửi một bản báo cáo bằng văn bản cho anh.

Đáng tiếc tâm trạng mới tốt một xíu đã có người tới tìm xui.

Trần tổng, người phụ trách các dự án ở nước ngoài, dẫn bốn năm người vào văn phòng của Lục Nghiêu.

Anh vắt chéo chân, ngồi trên sofa, “Ồ? Các người tới từ chức?”

Thẩm Lâm Hoan bưng khay nước đi vào, hơi nóng của chiếc cốc thủy tinh lần lượt dừng trước mặt vài người.

Trần tổng thấy cô, nhìn từ dưới lên trên rồi ‘xùy’ một tiếng, “Tổng giám đốc tiểu Lục vẫn còn trẻ, nên tập trung vào công việc. Hay là đổi trợ lý thành đàn ông đi, phụ nữ không có ích, còn gây mất tập trung.” 

Thư ký trước đây của Trần tổng cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người ngực tấn công mông phòng thủ, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại, Trần tổng đã ngủ với cô ấy, khiến cô thư ký trở nên kiêu căng ngạo mạn, thậm chí có người còn chứng kiến ​​cảnh Trần tổng công khai làm chuyện đó trong phòng làm việc, tán tỉnh thư ký mà không đóng cửa.

Lục Nghiêu để phòng nhân sự tìm lý do sa thải cô ta đi, Trần tổng ghi hận anh đến tận bây giờ. Vậy nên, câu nói này là khịa anh. Ý là: Cậu cũng chẳng khác gì tôi.

Nói một cách riêng tư, các nhân viên cũng sẽ gọi anh là tổng giám đốc tiểu Lục, để phân biệt anh với Lục tổng trước đây nhưng gọi trước mặt anh thì có phần thiếu tôn trọng.

Lục Nghiêu đeo kính lên, gọng rất mỏng, ở hai bên thái dương như sợi chỉ.

Đôi mắt dưới tròng kính có vẻ lạnh lùng và mất kiên nhẫn.

Nhưng không nói lời nào, như có như không đánh giá những người này, giống như làm bộ làm tịch, khiến người ta bức bối vì không nắm bắt được suy nghĩ của anh.

Hạng mục ở nước ngoài gần đây trì trệ, Trần tổng rảnh rỗi, muốn có được cổ phần ở phía đông Tân Thành, Lục Nghiêu giao cho người mới phụ trách, không để ý đến lời ám chỉ của ông ta. Bây giờ, ông ta đến từ chức và uy hiếp.

Sắc mặt Thẩm Lâm Hoan hờ hững như thường, tựa như mấy chuyện kia đều bị bỏ ngoài tai, thái độ cung kính đặt trà xuống, đang định cầm khay đứng dậy, Trần tổng thấy Lục Nghiêu mãi vẫn chưa lên tiếng, nóng nảy ném tài liệu lên bàn.

Dùng lực không nặng không nhẹ đụng đổ chén trà, nước trà nóng đổ ra, Thẩm Lâm Hoan né nhưng không kịp, mu bàn tay nóng ran.

Cô ngừng một lát, lông mày nhíu lại.

Sắc mặt Lục Nghiêu lập tức trầm xuống, dứt khoát đứng dậy đi tới, cầm lấy tay Thẩm Lâm Hoan, nước không quá nóng, không có mụn nước, chỉ là một mảng màu đỏ lớn chói mắt.

Da cô trắng, mảng đỏ kia rất bắt mắt.

Trần tổng không có mắt, một bên phủi quần bị ướt, một bên hùng hổ quát: “Tay chân vụng về, cô làm được tích sự gì?”

Lục Nghiêu dắt cô vào nhà vệ sinh, đặt tay cô dưới vòi nước, rửa sạch.

Nhưng Thẩm lâm Hoan không quan tâm đến tay mình, nhân cơ hội nhắc nhở anh, “Quản lý Cao vẫn im lặng, ánh mắt nhìn xung quanh, nghe nói gia cảnh ông ta rất bình thường.”

Hẳn là bị Trần tổng ép tới.

Lục Nghiêu hung hăng nhéo một cái vào cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô, “Em bị cuồng công việc?”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, hơi sốt ruột, Trần tổng từ chức cũng không sao, nhưng tất cả bộ phận cùng từ chức, rõ ràng muốn anh phải bỏ qua sĩ diện để phục tùng!

Lục Nghiêu vỗ vỗ mặt cô, nói không đầu không đuôi: “Em làm nũng cho anh xem một chút!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi