CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Cô vịn cầu thang, cầm đèn pin chiếu thẳng về phía trước, thấy một thân hình cao lớn đang ngồi dưới đất, dựa vào tường, ngực phập phồng thở mạnh.

Người kia cúi đầu, từ thân hình ấy toát lên vẻ đơn độc, Hạ Vãn An cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ ấy lại bị Hạ Vãn An bỏ đi, cô chính là như vậy, quá muốn anh, nhìn thấy người có điểm giống anh liền cho là anh, nhưng mỗi lần như vậy đều nhận được là sự thất vọng.

Anh ta tôn quý như vậy, làm sao lại leo thang bộ, lại thế nào có thể chật vật ngồi ở đây?

Nghe tiếng hít thở của nam nhân kia, ngày càng gấp rút, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đoạn khí.

Hạ Vãn An không để ý tới những suy nghĩ lung tung, chạy nhanh xuống cầu thang.

"Tiên sinh, ngài..."

Hạ Vãn An chỉ nói ba chữ, liền ngưng lại.

Tới gần, mượn ánh sáng của đèn pin, cô có thể đem người trước mặt nhìn rõ hơn một chút, cho dù là anh ta cúi đầu, nhưng cô vẫn nhận ra anh ta.

Lần này không phải do cô quá muốn anh, nhìn người khác thành anh, mà thật sự là anh.

Chỉ là, Hàn Kinh Niên sao lại một mình xuất hiện ở nơi này? Vì sao lại biến thành bộ dạng này?

Hạ Vãn An run lên một lúc, liền vội vàng lên tiếng: "Hàn...Hàn Kinh Niên?"

Anh không để ý tới cô, nhưng cô có thể cảm nhận được toàn thân anh đang run.

Hạ Vãn An liền ngồi xổm xuống, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào người anh: "Hàn Kinh Niên, anh..."

Cô còn chưa nói xong, đầu ngón tay của cô chạm phải cánh tay anh, động tác của cô rất nhẹ, nhưng với anh cứ như người cầm dao truy sát, anh phản xạ có điều kiện, vươn tay, hất mạnh tay của cô ra.

Lực của anh rất lớn, Hạ Vãn An bị đẩy ra, cả người bị đẩy bay ngồi trêи mặt đất, điện thoại trong tay cô cũng bị hất bay, ánh sáng của đèn pin chiếu thẳng vào mặt Hàn Kinh Niên.

Tim Hàn Kinh Niên vốn đang đập rất nhanh, nhìn thấy ánh sáng, thoáng an định một chút, anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Nhìn thấy Hạ Vãn An bị mình đẩy ngã ngồi bệt trêи mặt đất, anh ngẩn người, sau đó giật giật môi như muốn nói gì, cuối cùng là một chữ đều không nói ra.

Hạ Vãn An thấy anh vừa kϊƈɦ động như vậy, liền mở miệng thăm dò: "Anh....anh thế nào rồi?"

Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô.

Trêи trán anh đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.

Đây là đổ bệnh?

Hạ Vãn An nghĩ vậy, liền nhẹ nhàng hỏi thăm: "Anh thấy có chỗ nào không thoải mái? Hay tôi đưa anh tới bệnh viện?"

Ngực anh vẫn phập phồng như cũ, giống như hô hấp không thoải mái, anh vẫn là không chịu mở miệng nói chuyện, nhưng lần này lại lắc đầu đáp lại lời của cô.

"Nhưng anh như này không phải là không có vấn đề, nếu không, tôi...tôi gọi cho bác sĩ Tạ, để ông ấy tới."

"Không cần" Hàn Kinh Niên chỉ nói hai chữ, nhưng nhìn giống như bộ dạng rất vất vả, sau đó anh liền vươn tay chống xuống mặt đất, giống như là muốn đứng lên, nhưng anh dùng lực mấy lần, từ đầu đến cuối vẫn không nhấc nổi thân mình khỏi mặt đất.

"Anh muốn đứng lên sao?" Hạ Vãn An liền nhớ đến khi nãy, khi cô vừa chạm vào tay anh, liền bị anh hất mạnh ra, theo bản năng phối hợp với anh: "Tôi dìu anh?"

Hàn Kinh Niên dừng động tác đứng lên, do dự một lát, sau đó hướng về phía Hạ Vãn An nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hạ Vãn An lúc này mới chạy đến gần Hàn Kinh Niên, vươn tay, vất vả dùng bả vai của mình đỡ lấy cánh tay của anh, kéo anh từ mặt đất đứng dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi