CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Chờ Hàn Kinh Niên đứng vững dậy, Hạ Vãn An mới khom người nhặt điện thoại lên, cô nhìn thời gian trong điện thoại, đã 11 giờ rồi, sau đó cô dùng thân thể nhỏ bé của mình đỡ lấy Hàn Kinh Niên, một bên chỉ chỉ thang máy: "Thang máy lúc này đã sửa xong, chúng ta đi lên trêи hay đi xuống dưới?"

Hàn Kinh Niên không mở miệng, chỉ chỉ tay xuống dưới lầu.

Hàn Kinh Niên coi bộ đều không sử dụng chút sinh lực nào, tất cả đều là Hạ Vãn Án sử dụng sức lực của mình, dìu anh đến chỗ thang máy.

Tiến vào thang máy, Hạ Vãn An thấy anh chỉ dưới lầu, nghĩ rằng anh muốn đi xuống phía dưới, cô đưa tay định nhấn lầu một, kết quả ngón tay cô còn chưa chạm đến nút bấm số trong thang máy, anh đang tựa vào người cô, đột nhiên cầm lấy tay cô, sau đó nhấc tay cô lên bấm số tầng cao nhất.

Lòng bàn tay khô ráo của anh tỏa ra hơi ấm áp, nhưng đầu ngón tay anh lại có chút lạnh lẽo.

Nhịp tim của Hạ Vãn An bỗng nhiên lỡ mất nửa nhịp, trong lúc nhất thời quên mất đem tay của mình thoát ra khỏi tay của anh.

Sau khi Hạ Vãn An hoàn hồn, thấy Hàn Kinh Niên vẫn còn nắm chặt tay mình, mặt cô hơi đỏ lên, nhẹ nhàng rút tay mình khỏi tay anh, sau đó để che dấu sự lúng túng của mình, cô liền tìm chủ đề khác: "Anh muốn về văn phòng sao?"

Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, ngây người một lúc rồi "Ừ" một tiếng.

"Muộn như vậy, anh phải làm ca đêm sao?"

"Không phải", sau đó Hàn Kinh Niên liền bổ sung: "Nghỉ ngơi"

Hạ Vãn An vừa đáp lại Hàn Kinh Niên xong, liền truyền đến tiếng "Ting", sau đó cửa thang máy mở ra.

Hạ Vãn An nghĩ rằng Hàn Kinh Niên nghỉ ngơi, là nghỉ ngơi trong phòng làm việc không có chút dụng ý gì cả, không nghĩ đến anh lại trực tiếp để cô đưa anh vào phòng làm việc của anh.

Hạ Vãn An nhìn Hàn Kinh Niên vén chăn lên, nằm lên giường, nhắm mắt lại, một bộ muốn ngủ qua đêm ở chỗ này, cả người choáng váng.

Anh ấy đây là muốn ngủ qua đêm ở văn phòng?

Hạ Vãn An nháy nháy mắt, có chút ghen tị: "Anh muốn ngủ?"

Hàn Kinh Niên từ từ nhắm hai mắt, hơi gật đầu: "Ừm"

Hạ Vãn An đáy lòng chảy nước miếng, cô cũng muốn lập tức nhảy lên giường để ngủ nha!

Cô thấy trạng thái hiện giờ của anh đã tốt hơn lúc ở hành lang, nghĩ thầm anh đại khái đã không sao, thế là cô vội vàng chào rồi về nhà tắm rửa đi ngủ: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."

Nói xong, Hạ Vãn An cầm điện thoại định rời đi.

Chỉ là cô vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước một bước, Hàn Kinh Niên đột nhiên lên tiếng: "Tới!"

Hạ Vãn An quay đầu nhìn về phía anh: "..."

"Tới!" Hàn Kinh Niên dường như rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn lặp lại câu nói ấy một lần nữa.

Đi? Đi đến đó làm gì?

Hạ Vãn An một bên thầm thì trong lòng, một bên chậm chạp bước về sau hai bước, người cô còn chưa đến gần giường, đột nhiên anh vươn tay kéo người cô, khiến thân hình cô không chút phòng bị nằm gọn trêи giường, ngay bên cạnh anh.

Ách? Anh ta đây là có ý gì chứ?

Hạ Vãn An theo bản năng ngồi dậy, chỉ là cô còn chưa kịp động, chiếc chăn ấm áp liền được trùm lên người cô: "Ngủ đi."

Ngủ đi?

Anh đây là muốn cô cùng anh ngủ lại đây sao?

Hạ Vãn An ngẩn người, sau đó mới hậu tri hậu giác "A" lên một tiếng, đem điện thoiaj trong tay giơ lên trước mặt, định tắt đèn pin đi.

Nhưng mà đầu ngón tay cô còn chưa chạm đến màn hình, anh liền cướp điện thoại khỏi tay cô: "Cứ như vậy ngủ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi