CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Cô ném điện thoại sang bên cạnh, sau đó nằm xuống liền trực tiếp nhắm mắt ngủ.

Vừa chợp mắt ngủ, điện thoại bên tai lại vang lên.

Hạ Vãn An nhíu nhíu mày, giơ tay lên bịt hai tai rồi tiếp tục ngủ.

Chuông điện thoại không ngừng kêu lên, dường như không hề có dấu hiệu dừng lại.

Hạ Vãn An rốt cuộc không nhịn nổi liền ngồi dậy, trừng mắt nhìn con mèo nhỏ bên cạnh khiến nó sợ hãi, nhanh chân chạy lại gầm ghế sofa gần đó.

Hạ Vãn An cầm điện thoại lên, cô thứ sự lười nói chuyện, mang theo vài phần oán khí của người bị quấy nhiễu giấc ngủ, tức giận liền tắt điện thoại, sau đó bật chế độ yên lặng cho điện thoại, lại ngã vào tấm thảm của con mèo nhỏ, tiếp tục giấc mộng của mình.

Cùng một thành phố, tòa chung cư cách đó mười mấy cây số, tầng 27, một người đàn ông sau khi bị cúp điện thoại, không thể ngờ nổi, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, sau đó lại bấm gọi.

Điện thoại gọi đi, âm thanh nguyên bản bên trong là "Bíp ——", giờ lại biến thành một tràng âm thanh của một cô gái lạ lẫm: "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, chính là không nhận điện thoại của anh! Liền không nhận, không nhận, chính là không nhận điện thoại của anh! Mặc kệ anh sốt ruột hay nóng nảy, tôi đều không nghe, để tôi xem anh kiên nhẫn được bao lâu! Không không không không không, lạp lạp lạp lạp lạp ~!"  (Bó tay rồi! Lầy vậy ai chịu nổi!)

Hàn Kinh Niên cho rằng điện thoại mình bị hỏng, lấy ra trước mặt, lại nhìn chằm chằm màn hình một lát, sau đó mang theo chút nghi ngờ đưa điện thoại lên bên tai một lần nữa, chỉ nghe thấy âm thanh ban nãy truyền đến một lần nữa: "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, chính là không nhận điện thoại của anh!"

Ngày thứ hai, Hạ Vãn An mở mắt, ánh sáng mặt trời ngoài cửa chiếu vào nhà, giờ đã là quá trưa.

Cô theo thói quen duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị ngồi dậy lại thấy một vật nhỏ đầy lông chạy như bay từ trêи người mình xuống đất.

Cô nhìn theo, là con mèo nhỏ mà Tống Hữu Mạn nuôi.

Cô ngủ đủ nên tâm tình rất tốt, lên tiếng chào hỏi với con mèo nhỏ: "Dậy sớm vậy, Khăn Tay Nhỏ."

Khăn Tay Nhỏ mở to mắt, không thèm đếm xỉa đến Hạ Vãn An.

Hạ Vãn An "A" lên một tiếng, sau đó không thèm so đo cùng con mèo.

Cô đứng dậy, vừa chuẩn bị vào toilet rửa mặt mới phát hiện quần áo trêи người mình đầy lông mèo.

Lúc cô ngủ, Khăn Tay Nhỏ co qua cọ lại sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Vãn An nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn về phía Khăn Tay Nhỏ.

Khăn Tay Nhỏ một bộ giống như phòng bị, cũng trừng trừng mắt nhìn Hạ Vãn An, không ngừng quẫy quẫy đuôi, giống như đã giành chiến thắng.

Hạ Vãn An nhe răng nghiến lợi giằng co với Khăn Tay Nhỏ một hồi, sau đó mới cầm điện thoiaj đi vào toilet.

Vừa đi, cô vừa cúi nhìn thông báo hiển thị trêи màn hình điện thoại.

Một cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn chưa đọc, một vài tin tức trêи Wechat.

Hạ Vãn An xem tin nhắn, sau đó là xem qua tin tức trêи Wechat, sau đó nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ, cô liền sửng sốt.

Hàn Kinh Niên tối qua gọi điện cho cô?

Cô nhớ lần trước anh gọi cho cô là hai năm trước, khi cô còn chưa gả cho anh, cô nhận điện thoại của anh, vừa vui vẻ lại vừa khẩn trương, mà anh ở đầu bên kia, tỉnh táo và lạnh nhạt nói: "Tôi có thể cưới cô."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi