CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Từ đó về sau, anh cũng không có gọi cho cô, ngay cả năm ấy, khi anh định xong thời gian nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng là để trợ lý Trương gọi điện hỏi ý kiến cô.

Kỳ thật, đi làm giấy chứng nhận kết hôn, là trợ lý Trương thay anh ta theo cô vào Cục Dân Chính, trong hai năm này, anh chưa bao giờ chủ động gọi cho cô, cũng không coi vào đâu đi.

Cho dù đã trôi qua lâu như vậy nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ, đêm trước khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cô vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên, cô cơ hồ suốt cả đêm đều không ngủ, vừa rạng sáng, cô liền bắt đầu tắm rửa thay quần áo, trước đây cô chưa từng để ý bộ dạng của mình như vậy, cô đem tất cả số quần áo có đều thử qua một lần, thậm chí cô còn đi giày cao gót, thứ mà cô rất ít khi đi.

Cách thời gian hẹn anh khoảng một giờ, cô chọn ba bộ quần áo đẹp nhất, mặc thử rồi đứng ngắm mình trước gương, cách ba phút lại nhìn thời gian, cô đang rất mong chờ a, rốt cuộc trợ lý Trương gọi điện, còn năm phút nữa sẽ đến cửa nhà cô, cô ngay cả chút thận trọng đều không có chú ý, cúp điện thoại, cô liền vội vàng chạy xuống cổng, xe của anh ta đi tới, mở cửa xe đi xuống chính là trợ lý Trương, giúp cô mở cửa xe, cô lên xe, nhưng khi tiến vào trong xe, cô mới phát hiện, bên trong trống rỗng, chỉ có một mình cô, cô lại cho rằng là do anh bận bịu, bảo trợ lý Trương đến đón cô trước, nhưng khi xe đi thẳng đến Cục Dân Chính, cô mới sững sờ hỏi trợ lý Trương: "Anh ấy đâu?"

Cô vĩnh viễn mãi mãi không thể quên được, nghe cô nói xong, trợ lý Trương nhìn cô với ánh mắt hổ thẹn có, đồng tình cũng có.

Cô cũng vĩnh viễn mãi mãi không thể quên được, ngày đó trợ lý Trương nói với cô: "Hàn tổng tạm thời có việc, ngài ấy bay đến Thượng Hải rồi, ngài ấy bảo tôi đến làm thủ tục kết hôn hộ ngài ấy."

Thầm mến sáu năm, kết hôn hai năm, thời gian cũng đã tám năm, Hạ Vãn An chưa từng mệt mỏi, nhưng hôm nay, cô rốt cuộc cũng biết mình là thế nào, trong phòng làm việc của anh, nghe được câu nói ấy của anh: "Cô ấy vào Hàn thị từ bao giờ?", cô lập tức cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi quá mức khiến cô không thể nhìn thấy kết cục của cái tình cảm này, cô có chút không chịu đựng được.

"Vãn An, cậu dậy rồi sao?" Sau lưng truyền đến âm thanh nhu nhược, khiến Hạ Vãn An hoàn hồn.

Cô quay đầu, chẳng biết Ngải Khương đã dậy từ bao giờ.

Hạ Vãn An theo bản năng khóa màn hình điện thoại, hướng về phía Ngải Khương cười nói: "Chúc buổi sáng tốt lành."

Ngải Khương đáp lại cô: "Chúc buổi sáng tốt lành", sau đó chỉ chỉ phòng bếp: "Cậu có đói bụng không? Mình đi nấu chút gì đó để ăn."

"Được." Hạ Vãn An nhẹ nhàng cười: "Mình đi tắm trước, xong mình sẽ ra giúp cậu nha."

Chờ khi Ngải Khương tiến vào phòng bếp, Hạ Vãn An mới bước vào phòng tắm.

Khóa ngược cửa lại, Hạ Vãn An một bên im lặng, một bên lại mở điện thoại ra nhìn một lần nữa.

Tối qua Hàn Kinh Niên gọi cho cô tới ba cuộc, không phải có chuyện gì gấp đó chứ? Là Hàn gia? Hay là nhà cô?

Hạ Vãn An nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên là gọi lại cho Hàn Kinh Niên.

Vượt ngoài ý muốn của cô, điện thoại sau một giây liền có người nghe.

"Ách" Hạ Vãn An bị làm cho ngẩn người: "Cái kia, tối qua anh gọi cho tôi là có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia trầm mặc mấy giây: "Trong nhà kẹt nước chỗ nào?"

Nghe được câu này, Hạ Vãn An chợt nhớ ra tối qua anh cũng có hỏi cô vấn đề này, cô nhớ lại câu trả lời của mình: "Chờ tôi nghĩ ra, tôi sẽ báo mộng cho anh."

Hạ Vãn An ngầm choang váng hai giây, há miệng giải thích: "A, không có ý gì đâu, tối qua tôi nằm mơ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi