CHỈ MUỐN TÁN TỈNH EM



Trời đã sáng, không khí lạnh nhẹ, người trên giường cuộn tròn lại, mí mắt khẽ giật giật rồi không có động tác gì nữa, khoảng hơn hai phút sau mới mở mắt nhìn lên trần nhà.

Ngu Quy Vãn chần chừ một chút mới ngồi dậy, bên cạnh trống không, ánh mắt chăm chú đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đây là nhà Phó Trầm.

Cô đang ngủ trên giường Phó Trầm, tối hôm qua rửa mặt mũi xong mệt quá nên cô nằm lên giường ngủ lúc nào không biết.

Nửa đêm mơ mơ màng màng đi WC, còn thấy Phó Trầm nằm ngủ bên cạnh.

Vén chăn lên thấy lạnh quá, Ngu Quy Vãn vội vàng tìm điều khiển bật máy sưởi lên rồi nhìn thấy tờ giấy nhắn dán trên đầu giường.

"Theo yêu cầu công việc phải đi công tác đến Los Angeles, hai ngày sau về, đừng nhớ." Góc dưới bên phải ký tên Phó Trầm.

Chữ rất đẹp, bay bổng phóng khoáng, cứng cáp mạnh mẽ.

Cô dán lại tờ giấy nhắn rồi đứng dậy xuống tầng, trên bàn ăn đặt một bát cháo kê, vẫn còn ấm, bên cạnh có thêm một tờ giấy nhắn nữa.

Phía trên viết: "Trong lò nướng có bánh mì."

Dựa theo chỉ thị, Ngu Quy Vãn lấy bánh mì ra ngồi ăn sáng, chưa được vài phút, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.

Phó Trầm đi Los Angeles rồi mà??

Thế ai còn vào đây??


Ngu Quy Vãn đứng ngồi không yên, cảm thấy hơi hoảng, cô không ăn nữa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, đập vào mắt là một dì khoảng 40-50 tuổi, trang phục mộc mạc nhìn rất thân thiện, trên tay còn xách theo hai túi đồ ăn lớn.

Dì đấy mở miệng chào trước: "Cô là Ngu tiểu thư?"

Ngu Quy Vãn hơi ngạc nhiên, ngoan ngoãn mà "Vâng vâng".

Dì đấy cười tươi, tiếp tục hỏi: "Bánh mì cùng cháo kê có hợp miệng không?"

Ngu Quy Vãn: "Được ạ."

"Tôi họ Hà, đã nấu nướng ở đây ba năm. Mỗi ngày đúng giờ đến làm bữa sáng rồi dọn dẹp nhà cửa, buổi trưa và tối tiên sinh không ăn ở nhà, hôm nay ngài ấy gọi điện dặn tôi đến đây làm cơm trưa, không biết Ngu tiểu thư thích ăn cái gì? Đành mua trước một tí." Dì Hà nói xong còn giơ đồ ăn trong tay lên.

Ngu Quy Vãn đứng lên, cười nói: "Vâng, vất vả cho dì rồi."

Làm bánh mì này yêu cầu tay nghề phải cao, nên cô cứ nghĩ cháo kê là do Phó Trầm nấu, bởi vì cô đã tận mắt thấy anh nấu cơm, còn được ăn nữa.

Quả nhiên là cô nghĩ nhiều quá rồi!!!

"Không vất vả không có gì, nhận tiền làm là chuyện đương nhiên mà." Dì Hà vừa đi vào trong bếp vừa nói.

Đúng là người thành thật.

Ngu Quy Vãn lại ngồi xuống ăn bữa sáng, ăn xong thì lên tầng gọi điện cho Thành Vi.

"Reng reng reng......" Mấy tiếng bên kia mới nghe máy.

Giọng Ngu Quy Vãn có vẻ gấp gáp: "Chị Vi, bây giờ chị đang ở đâu?"

Thành Vi: "Tầng dưới nhà em."

"Á......" Ngu Quy Vãn yên lặng hai giây khiếp sợ hỏi: "Tầng dưới??"

Thành Vi: "Chị với Đào Tử đều ở đây, em dậy rồi thì nhanh xuống dưới đi, lát nữa còn phải đi thu tiết mục cuối năm, rồi chạy suốt đêm về Hoàng Điếm, tiến độ quay đã trễ nhiều rồi, Trần Thượng giục suốt ngày, kéo dài hai ngày nữa là phải ăn tết bên kia đấy."

"À, vâng." Ngu Quy Vãn khó hiểu cúp điện thoại, vội vàng xuống tầng, trước khi đi còn quay lại phòng bếp nói: "Dì Hà vất vả cho dì rồi, trưa tôi không ăn cơm ở nhà, mấy ngày tới cũng không ở nhà." Vừa nói xong còn chưa chờ đối phương trả lời đã đi luôn.

Sáng sớm, Thành Vi cũng không nói đùa với cô, thang máy cũng không ấn mà chạy thẳng luôn xuống tầng, nhìn trái nhìn phải không biết vào bên nào??

Ngu Quy Vãn đang chuẩn bị gọi hỏi thì cửa bên trái mở ra.

Cô vào cửa kéo Thành Vi hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?? Sao mọi người lại tới đây"

Thành Vi nhẹ nhàng nói: "Ký túc xá nhân viên."

Hả...... Đây là khu vực đắt đỏ nổi tiếng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, còn ký túc xá!!! Có phải quá xa xỉ không.

Ngu Quy Vãn không nói lời nào, yên lặng đi vào theo Thành Vi, cô đánh giá khắp nơi, phòng rất lớn, bố cục không khác gì tầng trên nội thất cũng đầy đủ.

Thành Vi quay đầu nói: "Chờ chị thay quần áo rồi đến đài truyền hình, Đào Tử đã đi lấy lễ phục."

Ngu Quy Vãn: "Được."

Chỉ mất mấy phút, Thành Vi đã xong xuôi, nhìn Ngu Quy Vãn nói: "Em cũng nên trang điểm một chút, bôi chút kem dưỡng cũng được cho có tinh thần, lát nữa có một nhóm fans đấy."


Ngu Quy Vãn nghĩ ngợi mới nhớ ra hình như có chuyện như vậy, rồi vào phòng vệ sinh sửa soạn, lúc đi ra đã đến giờ, hai người nhanh chóng chạy đến đài truyền hình.

Vừa đến cửa sau của đài truyền hình đã thấy rất nhiều fans đang chờ, không sợ gió rét giơ biển, nụ cười thanh xuân dào dạt.

"Đại vãn Đại vãn, Đại vãn, Đại vãn, vãn vãn, vãn vãn."

"Đại vãn vãn, chúng em yêu chị."

"..."

Ngu Quy Vãn cười tươi, cúi người rất kiên nhẫn ôm fans, ký tên, thấy thời gian sắp đến liền xin lỗi: "Rất cảm động vì trong ngày lạnh giá thế này mà mọi người vẫn lặn lội đường xa tới gặp tôi, nhưng hôm nay không còn thời gian nữa rồi, chúng ta chụp ảnh chung nhé, để lát nữa Chị Vi đưa mọi người đi ăn được không?"

Các fan cũng đành tiếc hận, nhưng cũng hiểu được.

Đi qua cơn bão này, Ngu Quy Vãn thuận lợi tiến vào hậu trường của đài truyền hình, các nghệ sỹ khác đều trang phục đầy đủ, may quá cô lên sân khấu cuối cùng nên thời gian vẫn còn khá nhiều.

Đào Tử đã đi lấy lễ phục từ sớm mang tới rồi. đang ngồi trên ghế nói chuyện với nhà tạo hình, trông mòn mỏi mà vẫn chưa thấy Ngu Quy Vãn, cuối cùng cũng nhìn thấy người, nhịn sự kích động lại gọi: "Chị Vãn, bên này bên này."

Ngu Quy Vãn cười vẫy tay trả lời, đang nghiêng ngả lảo đảo thì bị Đào Tử đẩy mạnh vào phòng thay quần áo, vô cùng lo lắng nói: "Chị Vãn, chị có biết mấy giờ rồi không?"

"Không sao không cần phải sợ."

"Thời gian thoải mái một chút vẫn tốt hơn."

Ngu Quy Vãn im không nói câu nào vì đây là sự thật.

Lúc đi ra, Ngu Quy Vãn đã mặc chiếc váy lụa màu xanh, để lộ xương quai xanh tinh xảo, cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, những họa tiết màu bạc trang trí dưới làn váy càng làm nổi bật hơn, tràn ngập tiên khí mà không mất đi sự ngọt ngào.

Wow!! Chỉ cần trang điểm tinh xảo nữa thôi.

Người trang điểm đã hợp tác với Ngu Quy Vãn rất lâu rồi cũng không nhịn được khen: "Đại vãn vãn à, bộ lễ phục này thật sự giành cho cô đấy, hiệu quả không cần phải nói."

Đào Tử cũng phụ họa: "Thật sự rất đẹp, kiểu váy tiên nữ như này rất hợp với chị Vãn."

Ngu Quy Vãn: "Được rồi được rồi, trang điểm nhanh lên, mọi người còn khen nữa thì tôi bay lên trời làm tiên nữ thật mất." May mà cô có được phòng hóa trang riêng chứ bị người ta nghe được mới là...

Trong phòng hoá trang.

Ngu Quy Vãn nói: "Đào Tử, em đưa tai nghe cho chị."

Đào Tử cũng đang đeo tai nghe xem phim Hàn, cười như đồ ngốc, chậm chạp ngước lên hỏi hỏi: "Làm gì?"

"Chị nghe nhạc."

Đào Tử: "Chị không cần đeo tai nghe cũng được mà, dù sao ở đây chỉ có ba người chúng ta, chị cứ thoải mái đi." Nói xong lấy điện thoại ra còn nhiệt tình bật bài " Một chút rung động" lên, nhướng mày nói với Ngu Quy Vãn: "Thế nào? Có phải thấy em quá chu đáo không?."

Ngu Quy Vãn liếc nhìn Đào Tử không nói gì: "......" Sau đó cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, là Phó Trầm, không hề do dự nhấn nghe, dù sao anh chính là nửa ông chủ của cô.

Tình huống này phải thay đổi lại, nhìn thái độ của Thành Vi thì biết ngay, không thể tiếp tục thế được.

Tiếng Phó Trầm truyền ra từ loa, ôn nhuận dễ nghe, thêm chút từ tính: "Đang làm gì đấy?"


Câu dạo đầu quá nhàm chán, Ngu Quy Vãn nghiêm túc trả lời: "Đang trang điểm, nghe nhạc, lát nữa chuẩn bị quay chương trình cuối năm."

"Nghe dì Hà nói trưa em không ăn cơm, mấy ngày tới cũng không về?"

Ngu Quy Vãn nói: "Đúng vậy, lát nữa quay xong tiết mục phải chạy về Hoành Điếm đóng phim, bên Trần đạo đã bắt đầu từ hai ngày trước rồi, thúc giục suốt, bây giờ mà không đi thì không kịp đóng máy trước tết."

Phó Trầm yên lặng rất lâu rồi mới nói: "Ừ, anh biết rồi."

Ngu Quy Vãn" "Vâng vâng".

Đột nhiên không biết nói gì chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Ngu Quy Vãn: "Không có việc gì em cúp đây."

Phó Trầm: "Ừ."

Sau khi trang điểm xong, Thành Vi cũng quay lại, rất vừa lòng đối với tạo hình của cô, chị đang đợi phía sau hậu trường mà không nhịn được vẫn nhắc: "Còn thời gian thì nghe lại hai lần nữa đi, lát nữa đừng có căng thẳng quá mà quên lời."

Nghe xong lời này, giây đàn trong lòng Ngu Quy Vãn căng chặt lại, vốn đang tự cổ vũ bản thân lúc này mếu máo nói: "Chị Vi, chị không thể cổ vũ em được à."

"Có câu nói rằng nghiêm sư xuất cao đồ*, em tự nghĩ lại đi." Thành Vi tủi thân, tiếp tục nói: "Hơn nữa chuyên này sao trách chị được?"

*thầy nghiêm ắt có trò giỏi

Ngu Quy Vãn: "À..." Đúng là không thể trách chị ấy được.

Nhớ đến ba năm trước cô cũng tham gia chương trình ca nhạc cuối năm, được phát sóng trực tiếp, lúc ấy cô đang nổi, nhưng chưa có giải thưởng gì đáng kể, để cô lên biểu diễn một mình căng thẳng quá mà quên cả lời trên sân khấu,

Cô không theo kịp nhạc thật sự bối rối.

Các fans dưới sân khấu lúc đấy đã hát cùng cô, cổ vũ cô cố lên.

Con mẹ nó ký ức chết tiệt vẫn còn sâu lắm!!!

Sau khi xong Ngu Quy Vãn đăng bài trên Weibo, đó như một bước ngoặt lớn của cô thu hút được rất nhiều fan, từ đây cứ thế đi lên.

"A a a a a a không biết hát là do tôi sai à, căng thẳng muốn chết, nhưng các bạn vẫn tiếp tục yêu quý tôi, sau tất cả tôi vẫn đẹp đúng không!! Đúng không đúng không đúng không!! Chuyện quan trọng phải hỏi ba lần."

Trên Weibo, rất nhiều fans đều nói rằng nhận không biết hát còn tốt hơn hát nhép, thật sự chuyển sang làm fans của cô moah moah, từ đó bước vào hàng ngũ nổi tiếng với danh hiệu nữ thần bình dân.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi