CHỈ MUỐN TÁN TỈNH EM



Ngu Quy Vãn quay xong tiết mục đi ra, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không có chuyện gì xảy ra, mà lần đầu tiên còn nhận được lời khen ngợi của Thành Vi và Đào Tử, thật sự rất bất ngờ.

Moi người cười nói, xô đẩy nhau, tùy tiện ăn gì đó rồi chạy vội tới Hoành Điếm. Lúc đến nơi đã tận nửa đêm.

Trong phim trường lại đang nóng rực.

Trần Thượng vẫn dáng vẻ đó, mặt mũi nặng nề nhìn chăm chú vào camera, lời lẽ thô kệch: "Cắt cắt cắt!! Trì Dạng ánh mắt tàn nhẫn của cậu đâu?? Ánh mắt tàn nhẫn bình thường của Dạng tổng đâu rồi!!!"

Vẻ mặt Trì Dạng không còn sự trêu đùa nữa mà yếu ớt đi đến cạnh Trần Thượng, phát hiện ra đoàn người Ngu Quy Vãn thì lại cười đùa nói: "Chị ba, cuối cùng chị cũng quay lại rồi, ôi như mong sao mong trăng ý."

"Đừng đừng đừng......" Ngu Quy Vãn định qua chào hỏi Trần Thượng một cái rồi về ngủ, nhưng nhìn thấy Trì Dạng lại thôi, "Tôi không chịu được đâu, Dạng tổng cầu buông tha."

Trì Dạng cười: "Hoàn toàn chịu được, cô là ai chứ, cái danh hiệu chị ba này không phải mang ra nói đùa được đâu."

Ngu Quy Vãn đỡ trán: "Dạng tổng, tôi đầu hàng."

Nhìn hai người nói chuyên, Trần Thượng lấy điếu thuốc rồi cũng cắm một chân vào, cười híp mắt, nhìn lười biếng như tên lưu manh: "Chị ba nên đi ngủ thôi, ngày mai nhớ dậy sớm để làm việc, người nào đó còn cố ý gọi điện nhờ tôi đặc biệt chăm sóc."

"Anh ba đã có lệnh thì không dám từ chối." Nhìn Ngu Quy Vãn nói xong lại quay đầu dạy dỗ Trì Dạng: "Cậu vừa mới đi máy bay à, đứng ngẩn đấy làm gì, hay thấy con gái nhà người ta xinh đẹp nên ánh mắt không nỡ tàn nhẫn."

Trì Dạng cà lơ phất phơ, cười như không cười: "Không đúng sao! Ai bảo anh tìm cô nương xinh đẹp như thế làm gì."


Trần Thượng không nhịn được mắng: "Không có tiền đồ."

Trì Dạng: "Lúc nào cho tôi nhìn thấy cái dáng vẻ của anh có tiền đồ khi đứng trước mặt chị dâu nhá?"

Mặt già của Trần Thượng tức đỏ lên, nói năng thô lỗ: "Sao có thể so sánh chuyên này được?"

Trì Dạng không nói: "......" Mọi người đều tò mò nhìn sang.

Thấy vậy, Ngu Quy Vãn che miệng cười, ra hiệu bằng mắt cho Thành Vi và Đào Tử, lặng lẽ đi về phía sau, nhưng lúc đến bậc thang lại thấy Hà Mạn đang ngồi, hai tay ôm đầu gối nhìn khá buồn bã không có tinh thần.

Nhìn thấy cô ta lại nghĩ ngay đến hành động trước đó của Tô Tử Ngữ, hai người trước kia là bạn học, xuất đạo cùng nhau, cùng tham gia khá nhiều bộ phim, có vẻ tình cảm rất tốt.

Ở chung với nhau một thời gian, tính cách hai người thật ra lại trái ngược hẳn nhau, Hà Mạn không tệ bình thường lúc chờ đến lượt diễn đều yên tĩnh ngồi một góc, cũng rất lễ phép hiểu chuyện.

Không biết vì sao lại thành bạn tốt với người như Tô Tử Ngữ?

Hơn nữa cô ấy làm cho người ta cảm giác mảnh mai yếu đuối.

Ngu Quy Vãn chỉ định đi qua thôi không muốn quan tâm.

"Chị Vãn, chị quay lại rồi?" Hà Mạn đứng lên, nơm nớp lo sợ hỏi.

Ngu Quy Vãn "Ừ", thở dài rất nhỏ kèm theo lời nhắc nhở: "Đừng ngồi ở bậc thang, dễ bị cảm lạnh."

Hà Mạn cảm kích: "Cảm ơn chị Vãn, em về đi ngủ đây ạ."

Ngu Quy Vãn kinh ngạc: "Không phải em đang đợi quay à?"

Hà Mạn rất ngoan, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ: "Chỉ không ngủ được nên ra đây giải sầu."

Chuyện riêng của người khác, Ngu Quy Vãn không có hứng thú hỏi thăm, nên cô không hỏi nữa mà đi về phòng.

Ngày hôm sau Ngu Quy Vãn gặp được cô gái thay thế Tô Từ Ngữ, rất xinh đẹp, mày ngài mắt hạnh, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, cười lên có hai xoáy nhỏ, tên cũng hay Nguyễn Vận, vẫn là sinh viên năm thứ ba của Học Viên Điện Ảnh, nụ hoa vừa mới nở rộ.

Đến lượt hai người diễn với nhau, Nguyễn Vận rất lễ phép, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Chị Quy Vãn, lần đầu tiên em đóng phim truyền hình có gì không phải mong chị thông cảm cho em, đương nhiên có thể chỉ dạy để em sửa thì càng tốt ạ."

"Không có gì." Ngu Quy Vãn nói: "Ai cũng phải trải qua giai đoạn này."

Nguyễn Vận hít sâu một hơi, mỉm cười biết ơn với cô.

Không nghĩ là hai người chỉ diễn một lần đã qua, khá ăn ý, thực tế kỹ thuật của cô gái vẫn thiếu kiên nhẫn nhưng là người có thiên phú.

Làm Ngu Quy Vãn không khỏi nhìn thêm một lần.

Ánh mắt Trần thượng thật độc, hôm nay trạng thái của mọi người rất tốt nên tiến độ quay nhanh hơn chủ yếu không có ai yêu sách .


Ngu Quy Vãn quay xong đã 12 giờ, tiếp theo đến Trì Dạng cùng Nguyễn Vận, rồi tới Hà Mạn.

Trở lại phòng tắm rửa xong, cô thả lỏng người nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì thái hậu nhà cô gọi điện tới. Ngu Quy Vãn rất kinh ngạc, bình thường chỉ cần cô đóng phim thì rất ít khi nhận được điện thoại của mẹ Ngu, vì bà sợ quấy rầy cô.

Chẳng nhẽ lần này là có chuyện gì quan trọng?

Cô lật người nhận điện thoại.

Mẹ Ngu: "Có thời gian nhận điện thoại của mẹ, chắc bây giờ không đóng phim hả?"

Ngu Quy Vãn nói: "Con vừa quay xong về tắm rửa đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, hôm nay may mắn nên từ nửa đêm đến sáng không có cảnh nào, mà người khác gọi có thể không nhận chứ mẹ gọi thì con không dám không nhận!!"

Mẹ Ngu cất giọng nhẹ nhàng bình thản chắc không có chuyện gì xảy ra!

Cô lại hỏi: "Mẹ à, trễ thế này không ngủ mà gọi cho con có chuyện gì?"

"Tất nhiên rồi! Không có việc thì mẹ gọi cho con làm gì." Mẹ Ngu nói: "Hai ngày trước con quay chương trình cuối năm đúng không? Ở đài truyền hình nào để bố mẹ xem, mà năm nay về nông thôn đón năm mới cùng bà nội con."

"Con tưởng có chuyện gì quan trọng." Ngu Quy Vãn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng mới nói ở đài truyền hình nào.

Hai người nói chuyện thêm mấy câu nữa, trước khi cúp điện thoại lại bị mẹ Ngu hỏi "Đúng rồi, mẹ nhớ hợp đồng của con nửa năm sau là hết hạn, có tính toán gì không?"

Nói tới đây, Ngu Quy Vãn mới nhớ ra hợp đồng bảy năm sắp đến hạn, gia hạn hợp đồng là không cần thiết rồi, ngành này chủ yếu kiếm cơm thời thanh xuân thôi, những ngành khác thì cô không biết gì cả cũng không nghĩ tới, thật sự muốn chuyển ra sau màn ảnh.

Bên đầu bên kia truyền tới âm thanh khó hiểu: "Sao lại không nói gì?"

Ngu Quy Vãn nói: "Con đang chuẩn bị phòng làm việc, ký với hai người mới rất có năng lực, ít nhất dựa vào nổi tiếng mấy năm nay đưa tài nguyên cho người mới, dần dần chuyển ra phía sau." Trên thực tế nhãn hiệu Why cô đầu tư mấy năm nay đang rất hót, nhưng cô không nhúng tay vào mà để cho Thịnh Hoan xử lý, hàng năm đưa chia cổ tức rất tốt nhưng dù sao mình chưa già nên vẫn phải có công việc của mình.

Nghe xong, mẹ Ngu cũng rất đồng ý: "Như thế cũng được, dần dần điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi và ăn uống của con thì càng tốt."

"Con biết rồi cám ơn mẹ."

"Đi ngủ sớm một chút."

Sau khi ngắt điện thoại, Ngu Quy Vãn lại không ngủ được, mọi suy nghĩ trong đầu như trở nên sáng hơn, như có gì đang nhảy nhót trong tim.

Cô ngồi dậy viết suy nghĩ của mình ra gửi cho Thịnh Hoan không cần cô nàng phải trả lời ngay, chỉ thấy tâm trạng sôi trào muốn nói chuyện mà thôi.

Không nghĩ tới Thịnh Hoan trả lời lại rất nhanh.

"Cậu có thể sắp xếp như thế thì tốt quá, phụ nữ không cần phải dựa vào ai mà sống, phải biết giá trị của mình, giá trị được phản ánh qua sự nghiệp và trong quan hệ giao tiếp."

"Thời cấp ba lúc mới quen cậu, cảm thấy cậu rất đẹp nhưng lạnh lùng không dễ ở chung. Sau khi quen thuộc lại thấy cậu là người theo chủ nghĩa tình yêu, chỉ cần chú ba thích thì cậu đều muốn, nhưng để tớ thưởng thức cậu chính là cực kỳ nghiêm túc trong tình cảm cho dù thế nào cũng chỉ có một người mà thôi."

"Giống như tớ và Phó Hiển! Tớ rất yêu anh ấy cũng như biết anh ấy yêu tớ nhưng có một số việc không dễ như nói cũng sẽ sinh ra khoảng cách, nếu không kịp thời khơi thông hay một bên không nhún nhường sẽ càng lúc càng xa."


"Cho nên phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của mình, bất kể xuất phát như thế nào, phải đảm bảo cho dù sống một mình vẫn đầy đủ sung sướng."

Sau khi Ngu Quy Vãn đọc xong, hơi nhíu mày, cô chứng kiến con đường gập ghềnh của Thịnh Hoan và Phó Hiển lúc đến với nhau, nhưng bây giờ đã tốt rồi mà.

"Cậu với Phó Hiển làm sao vậy?"

"Chỉ cần hai người yêu nhau, có chuyện gì không thể giải quyết được chứ?"

Thịnh Hoan trả lời: "Có lẽ tớ quá hiếu thắng, có lẽ tính chiếm hữu của anh ấy quá cao, nhưng đã ở bên nhau nhiều năm rồi, có đôi khi tớ nghĩ nếu tính cách của tớ giống cậu thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"Nhưng cái loại hiếu thắng từ trong xương cốt này cả đời tớ cũng không sửa được, cũng không vì ai mà thay đổi, nó mang lại cho tớ cảm giác an toàn, cậu biết đấy chuyện của mẹ tớ đã ảnh hưởng đến tớ quá lớn."

Ngu Quy Vãn "Ai" một tiếng, an ủi cô: "Các cậu đã kết hôn rồi mà, đừng nghĩ nhiều quá, đẻ đứa con rồi sống thật hạnh phúc."

Thịnh Hoan: "Aizz, không nói tớ nữa, nói đến cậu đi! Bây giờ với chú ba như nào?"

Cô với Phó Trầm a, còn thể thế nào chứ? Chẳng khác gì trước kia, ngoài tờ hôn thú gắn kết giữa hai người, thêm lý do để gọi điện và gặp mặt, thì vẫn là cô chủ động, là cô quấn lấy yêu cầu một số thứ.

Ví dụ như buổi tối xem phim hôm trước, rồi cả nụ hôn đấy.

Anh nói ở cùng nhau?? Nghiêm túc??

Qua hai ngày làm cô đã bình tĩnh hơn, cô nghĩ một cách nghiêm túc, khả năng Phó Trầm đến tuổi rồi, được xã hội mài giũa càng trở nên trầm ổn biết kiềm chế hơn, lý trí quyết đoán, không có khao khát với tình yêu, đôi khi cảm thấy một mình quá cô độc nên tìm một người cũng như thế sống cùng.

Đúng lúc cô là cây cỏ gần hang đấy.

Ngu Quy Vãn đối với ý tưởng đấy của anh rất khinh bỉ, tình yêu là thần thánh, với ai cũng rất công bằng.

―― nó nhất định sẽ đến, chỉ sớm hay muộn mà thôi, bạn phải biết chờ đợi sẽ có người đến với bạn, dùng cả cuộc đời này làm ấm chén trà vì bạn, trong đêm lạnh sẽ nhắc bạn đừng quên về nhà.

Chưa cưới cũng đừng lo lắng, không phải vội gả, mình còn trẻ, có tấm lòng lương thiện, sợ cái gì? Tự bản thân kinh doanh thật tốt, quý trọng thời gian hiện tại, năm tháng lâu dài sẽ có người đến với mình.

Ừ, cô tin tưởng như thế.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi