CHỈ YÊU MÌNH SESSHOUMARU

Màn đêm buông xuống, một đống lửa trại dấy lên ở chỗ sâu nhất trong rừng, toả ánh sáng hồng ấm áp về bốn phía.

Dựa vào thân cây sau người, Sesshoumaru nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi. Một ống trúc đựng nước đặt ở bên tay phải hắn, nhưng hiển nhiên là hắn không định uống.

Đại yêu quái giống như hắn, cho dù mười ngày nửa tháng, thậm chí cả thời gian dài không ăn cơm cũng chẳng sao. Đồ ăn đối với bọn họ mà nói đã trở thành bình vôi (có cũng được mà không có cũng không sao).

Cách đó không xa, một hồng y tiểu cô nương đứng phía sau cây thăm dò, nửa đầu vụng trộm nhìn quanh, thấy hắn không có phản ứng liền to gan đem cá cùng các loại nấm đặt bên cạnh ống trúc rồi lại lặng lẽ rời đi.

“Ngươi đừng hao phí tâm tư.” Sesshoumaru vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói với nữ hài, “Đồ ăn con người không hợp khẩu vị ta.”

“Ha ha, Sesshoumaru. Tiểu bằng hữu, ngươi đừng sợ, ta cũng là có hảo ý nha.” Thanh âm mang vài phần trêu tức từ bên kia truyền đến, một nữ tử cầm con chim trĩ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

Mở to hai mắt lườm nàng một cái, Sesshoumaru lại tiếp tục nhắm mắt.

Còn tưởng rằng nàng sẽ một lần nữa lén lút rời đi, không ngờ…

“Ngươi tên là Rin phải không?” Đem con mồi quay trên lửa, Tiêu Lăng Nguyệt ôn nhu hỏi cô bé đang nấp ở phía sau thân cây khiếp sợ nhìn bọn họ.

Chớp chớp đôi mắt to trong suốt, cô bé lẳng lặng gật đầu, trên mắt viết hai chữ “kinh ngạc” rất rõ ràng. Ngay cả Sesshoumaru cũng quay đầu kì quái liếc nhìn nàng một cái.

“Lại đây” Vẫy vẫy tay với nàng, nhường cô bé một chỗ ngồi cùng bên lửa trại, Tiêu Lăng Nguyệt cười thần bí với hai người, “Kì thực ta từ trên trời hạ xuống, thế gian này hết thảy đều rõ như trong lòng bàn tay, một cái tên thì nói làm gì?”

Nghe nàng nói xong, cô bé vẫn ngốc nghếch nhìn nàng như trước, mà Sesshoumaru thay đổi tầm mắt, thần sắc hờ hững nhìn lửa trại. (Thần: “Anh không sợ nhìn quá lửa trại đóng băng à?” Sesshoumaru *nhìn Thần Thần một cái* Thần *ngọn lửa hám dzai bùng lên mãnh liệt, nước miếng chảy ròng ròng*: “Ta ghen tị với cái lửa trại đó!” Lửa trại *tắt ngúm* Sesshoumaru *cười lạnh tao nhã rời đi*)

A, đều không tin sao?

Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt không nói nữa.

Kỳ thực lời nàng nói sao không phải là thật, chỉ là nàng chưa nói qua với bất kì ai thôi. Một khi nói rõ, như vậy hậu quả, nàng vô phương gánh vác.

Thỉnh thoảng lật mặt con chim nướng, Tiêu Lăng Nguyệt nhìn cô bé yên lặng ở bên cạnh, lại quay đầu nhìn nam yêu đang nhìn chằm chằm vào lửa trại. (Thần: “Lửa trại, ta vẫn ghen tị với ngươi!” Lửa trại *tự dội lên người một xô nước*)

Ánh lửa ấm áp nhu hoà biểu cảm thanh lãnh của hắn, bụi đất dính trên mặt hắn càng làm tăng thêm vài phần nhân khí, hơn nữa một thân hoa y đầy cỏ và tro bụi, nhìn thế nào cũng giống một quý công tử nghèo túng.

“Xì” một tiếng, Tiêu Lăng Nguyệt vì tưởng tượng của bản thân mà cười ra tiếng.

“Không… Không có việc gì!” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người, Tiêu Lăng Nguyệt chậm rãi dừng cười ra tiếng, chuyển thành ý cười nhàn nhạt. (Thần: “Thế thì cứ cười to ra cho đỡ bị nội thương có phải hơn không?”)

Hình như gần đây nàng trở nên kì quái, bằng không sao có thể nhàm chán mà loạn tưởng như vậy?

Lắc lắc đầu không hiểu, Tiêu Lăng Nguyệt đứng dậy, lấy khăn tay nhúng ướt nước, lau nhẹ trên mặt của Sesshoumaru, trong mắt hắn rõ ràng ánh lên vẻ cự tuyệt.

Quả nhiên, vẫn là Sesshoumaru cao quý hoa lệ, chân thật nhất!

“Vì sao?” Ánh mắt vàng thuần triệt nhìn chăm chú vào nữ tử đang mỉm cười trước mắt, trong giọng nói mang theo thanh lãnh cùng nghi hoặc nhè nhẹ.

Vì sao phải giúp ta? Vì sao không rời đi? Vì sao rõ ràng là tử địch lại có thể cười đến vui vẻ như vậy?

“Hả?” Mê hoặc liếc nhìn hắn một cái, Tiêu Lăng Nguyệt lại cười yếu ớt trả lời, “Bởi vì Sesshoumaru là ân nhân cứu mạng của ta nha! Bất luận ngươi là người hay yêu, trong mắt ta ngươi chỉ là Sesshoumaru mà thôi. Ta không thể không quan tâm ân nhân cứu mạng của ta… Mà ‘chính nghĩa’ cách xa quá, trở thành pháp sư cũng là để bảo vệ bản thân và người bên cạnh ta, sinh tử của người khác ta vô lực gánh vác. ‘Thiện lương’ chỉ có trên người cường giả mới gọi là chính nghĩa, mà ta, lại quá mức nhỏ yếu…”

Rõ ràng không nói gì nhiều, thậm chí biểu cảm cũng không chút thay đổi, nhưng Tiêu Lăng Nguyệt lại tinh tường đọc được ý hỏi ở đáy mắt hắn, bình tĩnh đáp lại.

Nhưng mà, đã có một cỗ bi thương ở đáy lòng nàng lặng lẽ trào ra.

Nàng đã từng chỉ là một sinh viên bình thường thôi, không biết giơ đao, không biết giết hại, chỉ có thể ngây ngốc chờ người khác cứu trợ. Nhưng mà, qua vô số lần tắm máu, tâm nàng bắt đầu chết lặng, trở nên lạnh lùng.

“Chỉ cần làm khán giả là được rồi, như vậy sẽ không sợ hãi, không bi thương.”

Nàng tự nói với bản thân như vậy, cũng theo đó mà làm. Nhưng mà, tịch mịch, như vậy ngày qua ngày trừ bỏ tịch mịch vẫn là tịch mịch.

Yên lặng nhìn chăm chú cô gái đang cúi đầu, nâng khoé môi, cười yếu ớt, khuôn mặt cố dấu diếm một phần cảm xúc trước mắt, Sesshoumaru thu hồi ánh mắt, hơi hơi nhướn mi: “Không muốn thì đừng cười!”

Khuôn mặt đang mỉm cười cứng đờ, lập tức lại một lần nữa tươi cười xán lạn.

Sesshoumaru kì thật rất dịu dàng đi, chỉ là dịu dàng này giấu thật sâu dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng. Không biết tương lai ai có phúc độc chiếm dịu dàng mà thế gian khó tìm này?

Tay phải bị khăn tay ướt át lau nhẹ nhàng, cảm xúc nhu hoà dẫn dắt lực chú ý của hắn.

Rõ ràng là chán ghét con người, rõ ràng không cho phép bọn họ đụng chạm, vậy vì sao không cự tuyệt đến cùng, thậm chí khi hơi thở quanh thân nàng tràn ngập bi thương còn nói?

Nhăn mày, tâm Sesshoumaru bình tĩnh vô tự nhất quán như cái hồ có một vòng gợn sóng, còn chưa kịp phân biệt rõ, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn có cảm xúc xa lạ như vậy, cảm xúc thật xa lạ!

Lời tác giả: Kẻ chưa có kinh nghiệm yêu đương bao giờ, được thế này là giỏi lắm rồi! Ai, không nghĩ được nữa, 55555

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi