"Con! Cút ra ngoài cho ta!" Tần lão phu nhân tức giận đến run bần bật, ngón tay khô gầy chỉ ra cửa, "Lập tức cút cho ta! Con không xứng là con cháu Tần gia chúng ta!"
Em họ Tần Phong gấp đến độ dậm chân, mới vừa gọi một tiếng "Bà ngoại", Tần lão phu nhân liền nhìn chằm chằm cô, nói: "Còn ai muốn cầu tình thay nó, thì cút theo nó đi!"
Em họ Tần há miệng thở dốc, đem lời muốn nói nuốt trở vào, sốt ruột nhìn về phía Tần Phong, hy vọng hắn có thể sửa miệng.
Nhưng Tần Phong một chữ cũng không nói, cứ thẳng tắp đứng ở nơi đó, khuôn mặt căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, hiển nhiên không có ý định nhận sai.
Chỉ chốc lát sau, người hầu xách hai vali hành lý đặt ở trước mặt hắn.
Tần Phong vẫn như cũ không nói một lời, thành kính cúi đầu thật sâu về phía Tần lão phu nhân, sau đó kéo vali rời khỏi cửa lớn Tần gia.
Tần lão phu nhân ngồi ở trên xe lăn, thất vọng nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Uổng công ta thương nó nhất...... Nó thì hay rồi, lông cánh cứng cáp, liền không nghe ta nói nữa."
"Bà ngoại, ngài đừng nóng giận. Anh họ luôn luôn hiếu thuận, lần này chỉ là không suy nghĩ cẩn thận, mới chống đối ngài." Em họ Tần mềm giọng an ủi Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân cười lạnh: "Ta thấy nó đã suy nghĩ rất kĩ rồi! Hừ, ta tự mình định hôn ước cho nó, nó lại không cần, một hai muốn kết hôn với đàn ông!"
Nói tới đây, Tần lão phu nhân liên tục lắc đầu: "Thể diện Tần gia đều bị nó làm cho mất hết."
Tần Phong trở lại chung cư, lấy điện thoại từ trong vali ra.
Điện thoại đã hết pin.
Hắn cắm dây sạc, khởi động máy, điện thoại vang lên không ngừng, mấy chục cuộc gọi nhỡ cùng hàng loạt tin nhắn nháy mắt nhảy ra, hầu hết đều là Lê Hi.
"Tại sao lại không tiếp điện thoại của tôi? Lại chơi tôi có đúng không?"
"Nếu anh không nói cho rõ ràng, tôi sẽ trực tiếp đến hôn lễ của hai người để hỏi!"
"Không tiếp điện thoại, không trả lời tin nhắn, tôi sẽ coi như anh đã chết."
"Họ Tần, xem như anh lợi hại. Chơi tôi đến xoay vòng vòng, thua ở trong tay anh, tôi nhận."
"Từ nay về sau, nhất đao lưỡng đoạn*!"
*ám chỉ việc một dao cắt đứt làm đôi, có nghĩa là ám chỉ cắt đứt mối quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt không còn vương vấn liên hệ gì với nhau nữa cho dù đôi bên có xảy ra chuyện gì.
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng của Lê Hi, Tần Phong bỗng nhiên có dự cảm không tốt, lập tức lướt lên những tin nhắn ở phía trên, lúc này mới phát hiện có người dùng điện thoại của hắn gửi cho Lê Hi một tin nhắn chia tay.
"Tháng sau tôi và Uyển Hi kết hôn, về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa."
Tin nhắn này được gửi vào thứ tư tuần trước, cũng chính là ngày đầu tiên hắn bị bà nội giam lỏng.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời bà nội từng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, con phải lập tức cắt đứt với đứa nhỏ Thịnh gia kia. Nếu con không mở miệng được, ta sẽ tự mình tới tìm nó, để bà già này ba mặt một lời với cậu ta!"
Tần Phong nhìn chằm chằm tin nhắn kia, ngay sau đó bất lực dựa vào sô pha, ngửa đầu, nhắm mắt, tâm tình rớt thẳng xuống vực sâu.
Ngày đó Lê Hi gọi cho hắn rất nhiều lần, hắn một cái cũng không tiếp, cũng không trả lời tin nhắn...... Khó trách Lê Hi lại tức giận, khó trách lúc em ấy tỉnh lại thì không muốn nhìn thấy hắn.
Hắn lại một lần nữa cô phụ Lê Hi.
Ngày hôm sau, Tần Phong tới bệnh viện, tính đem chuyện xảy ra mấy ngày nay giải thích rõ ràng với Lê Hi.
Đặc biệt là cái tin nhắn chia tay kia, không phải là do hắn gửi.
Nhưng mà vừa tới cửa phòng bệnh, người của Thịnh Diễn Chi lập tức ngăn hắn lại: "Thịnh tổng đã phân phó, không cho phép ngài gặp Lê thiếu!"
Tần Phong tức giận nghiến răng, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi, kết quả gọi ba lần đều không có người tiếp.
Lần thứ tư gọi tới, điện thoại truyền đến tiếng gầm nhẹ của Thịnh Diễn Chi: "Cút!"
Ngay sau đó lại truyền đến một tiếng nức nở nhỏ xíu, mang theo sự ái muội vô cùng rõ ràng.
Sáng sớm tinh mơ, đôi chồng chồng này lại đang tập thể dục buổi sáng.
Khóe môi Tần Phong hơi cong lên, bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm Cẩn.
Sau khi vang lên hai tiếng, lại bị cúp, lại gọi lần nữa, biến thành khóa máy.
Thẳng đến một giờ sau, Thịnh Diễn Chi mới gọi lại cho Tần Phong: "Chuyện gì?"
"Tôi muốn gặp Lê Lê." Tần Phong nói.
Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Nếu cậu còn chưa giải quyết tốt việc nhà của mình thì đừng nghĩ đến chuyện gặp nó."
"Tôi có lời muốn nói với em ấy."
"Nó không muốn nghe."
Tần Phong bực bội nói: "Anh cũng không phải em ấy, làm sao anh biết em ấy không muốn nghe!"
"Tôi đương nhiên biết." Ngữ khí Thịnh Diễn Chi mang theo vài phần trào phúng, "Cậu biết sau khi nó tỉnh lại, câu đầu tiên nó nói là gì không?"
Tần Phong theo bản năng hỏi: "Là gì?"
"Nó nói, "Anh, em không muốn nhìn thấy tên họ Tần kia nữa". Tôi nghĩ, người có thể làm em trai tôi phiền chán như vậy, toàn bộ thành phố G này, cũng chỉ có một mình cậu thôi Tần Phong."
Tần Phong tức khắc trầm mặc, trong lòng không rõ là tư vị gì.
Một lát sau, giọng hắn khàn khàn nói: "Là tôi có lỗi với Lê Lê."
"Cậu biết là tốt rồi." Thịnh Diễn Chi không chút lưu tình cúp điện thoại.
Tần Phong đứng ở cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ bằng kính, nhìn thấy Lê Hi đang nằm ở trên giường, mở to hai mắt, giống như đang ngẩn người.
Tần Phong dứt khoát đứng ở cửa nói: "Lê Lê, ngày mai anh lại đến thăm em, những ngày tiếp theo cũng tới, anh sẽ đợi cho đến khi nào em bằng lòng gặp anh mới thôi.
Lê Hi không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy.
Tần Phong nói được thì làm được.
Một tuần sau, mỗi ngày hắn đều chạy tới phòng bệnh của Lê Hi, có ngày đến vào buổi sáng, có ngày đến vào buổi chiều, bất quá mỗi lần đều bị người của Thịnh Diễn Chi an bài chặn ở ngoài cửa.
Buổi sáng hôm nay, Tần Phong lại tới.
Vừa vặn Thịnh Diễn Chi cũng tới thăm Lê Hi, nhìn thấy Tần Phong xách theo một cái hộp đồ ăn, có điểm ngoài ý muốn nhướng mày.
"Hầm canh cho Lê Lê." Tần Phong đưa hộp đồ ăn cho Thịnh Diễn Chi.
Thịnh Diễn Chi đang muốn cự tuyệt, điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn lấy ra nhìn, là Lê Hi đang nằm ở bên trong gọi tới.
Thịnh Diễn Chi liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, bất động thanh sắc tiếp điện thoại: "Alo?"
"Anh, nhìn xem họ Tần hầm canh gì vậy?" ¯_(ಠ_ಠ)_/¯
Thịnh Diễn Chi chịu đựng cảm giác muốn đánh thằng ngốc đang nằm bên trong kia, cúp điện thoại, nói với Tần Phong: "Thân thể nó còn chưa hoàn toàn bình phục, không phải thứ gì cũng có thể ăn.
Tần Phong bất đắc dĩ nói: "Canh gà mà thôi."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Ai biết cậu có cho lung tung gì vô hay không."
Tần Phong dứt khoát mở hộp đồ ăn ra cho hắn kiểm tra.
Hộp canh vừa mở ra, mùi hương gà hầm nồng đậm xông vào mũi, tràn ngập ở trong không khí, cho dù cách một cánh cửa Lê Hi đều có thể ngửi thấy.
Lê Hi mấy ngày nay đều ăn cháo, lúc này ngửi được mùi vị canh gà, đôi mắt lập tức tỏa sáng lấp lánh, lại gọi điện thoại cho Thịnh Diễn Chi.
"Anh, canh gà để lại, còn người thì biến."
Ngoài phòng bệnh, Thịnh Diễn Chi lại tiếp tục cố gắng nhẫn nhịn, hận không thể lập tức vọt vào đánh người, trầm mặt nhận lấy canh của Tần Phong.
Tần Phong khẽ cười.
Nếu hắn đoán không sai, Thịnh Diễn Chi nghe hai cuộc điện thoại này, hẳn là Lê Hi, nếu không làm sao lại vừa khéo như vậy.
Từ bệnh viện đi ra, Tần Phong bỗng nhiên nhận được điện thoại của em họ: "Anh, bà ngoại bị bệnh, anh trở về thăm bà đi."
"Bị bệnh? Sao lại thế này?"
"Em không biết. Sau khi anh rời đi, không tới hai ngày bà ngoại liền bị bệnh, nói là đau đầu, không chịu ăn uống gì. Ngày hôm qua còn phát sốt, sáng nay uống thuốc mới hạ sốt được một chút."
Thời điểm Tần Phong chạy về Tần gia, cha Tần vừa hay cũng trở về, thấy hắn liền giận sôi máu: "Con còn biết trở về! Chọc cho bà nội con tức tới sinh bệnh, một cuộc điện thoại cũng không biết gọi về!"
"Bà nội đâu rồi?" Tần Phong trầm giọng hỏi.
Cha Tần trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ở trên lầu nghỉ ngơi. Con nhanh chóng nhận sai với bà nội đi, buổi tối gọi Uyển Hi tới đây ăn cơm......"
Cha Tần còn chưa nói xong, Tần Phong đã đi lên lầu.
Phòng Tần lão phu nhân ở lầu hai, lúc Tần Phong đi vào, lão phu nhân đang nằm trên giường, sắc mặt so với mấy ngày trước tiều tụy đi rất nhiều, mu bàn tay khô khốc đang cắm dây truyền nước.
Hắn vừa vào cửa, Tần lão phu nhân liền nói: "Còn trở về làm gì?"
Tần Phong ngồi xuống bên người bà, thấp giọng nói: "Em họ nói ngài bị bệnh, con trở về thăm ngài."
"Còn không phải là do con sao."
"Xin lỗi, là con bất hiếu." Tần Phong nắm lấy tay Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân lẩm bẩm nói: "Tiểu Phong, con trước kia không phải như vậy. Con rõ ràng là thích phụ nữ, tại sao bây giờ lại có thể thích một người đàn ông......"
Tần Phong biết quan niệm này đã khắc sâu đến tận xương tủy của lão phu nhân, nếu hiện tại cứ khuyên bà tiếp nhận đồng tính luyến ái, ngược lại sẽ chọc bà tức giận sinh bệnh.
Vì thế hắn cái gì cũng không nói, lẳng lặng nghe Tần lão phu nhân khuyên bảo.
Tần lão phu nhân nói trong chốc lát, thấy hắn thờ ơ, thở dài nói: "Thôi. Ta rất nhanh sẽ xuống mồ, quản con không được bao lâu nữa. Con muốn ở bên đứa nhỏ Thịnh gia kia cũng không phải không được, nhưng con phải đáp ứng ta một điều kiện."
Tần Phong bất động thanh sắc: "Nếu ngài muốn con kết hôn với Triệu Uyển Hi, con không thể đáp ứng."
"Không." Đôi mắt già nua của Tần lão phu nhân lóe lên một tia sáng, "Là một điều kiện khác. Nếu con làm được, từ đây về sau ta không bao giờ quản con nữa, con muốn kết hôn với ai đều được."
Bóng đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, đêm mùa đông phá lệ rét lạnh.
Trên hành lanh bệnh viện rất an tĩnh, Tần Phong lại lần nữa đứng ở trước cửa phòng bệnh Lê Hi.
Buổi sáng đưa canh gà cho Lê Hi, cậu vẫn cứ không chịu gặp hắn, buổi tối hắn lại tới nữa.
Hắn thấp giọng nói: "Lê Lê, đây là lần cuối cùng anh tới gặp em. Có một số việc anh cần phải giải thích rõ ràng. Nếu em vẫn không muốn thấy anh, anh sẽ đứng ở đây nói với em."
Trong phòng bệnh không có động tĩnh.
Tần Phong thông qua cửa kính nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lê Hi đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại, nhìn dáng vẻ thân thể khôi phục thật sự rất nhanh.
Hắn cười cười: "Anh biết em đang nghe."
Trong phòng bệnh, Lê Hi âm thầm nghiến răng, nỗ lực dán mắt vào màn hình, ý đồ đem lực chú ý của mình đặt vào tin tức đang phát trên điện thoại.
Nhưng thanh âm bên ngoài cửa lại cứ không chịu khống chế chui vào lỗ tai cậu: "Tin nhắn không phải anh gửi, anh bị bà nội giam lỏng."
Hắn cũng không nói chính xác là tin nhắn nào, nhưng Lê Hi đã lập tức nghe hiểu.
Trong lòng cậu cười lạnh, giam lỏng? Lấy cớ cũng thật hay!
Đại khái biết cậu không tin, Tần Phong lại đem chuyện ngày hôm đó nói tỉ mỉ một lần.
Lê Hi vốn không tin, nhưng nghe thêm một lúc, trong lòng lại có chút dao động.
"Lê Lê, anh muốn nhìn em một chút." Bên ngoài phòng bệnh truyền tới thanh âm ôn nhu trầm thấp của Tần Phong, "Chỉ nhìn một chút thôi, có thể chứ?"
Lê Hi siết chặt điện thoại, nghĩ thầm: Mình chỉ cho hắn nhìn một xíu xiu thôi, rồi lập tức bắt hắn cút.
Vì thế bĩu môi, một bộ không tình nguyện: "Vào đi."
Tần Phong lập tức đẩy cửa đi vào, mắt đen tập trung nhìn người ở trên giường bệnh, một bước như ba bước, đi từng bước lớn tới trước mặt Lê Hi: "Lê Lê."
Lê Hi cố ý không nhìn hắn, thần sắc lãnh đạm: "Cho anh mười giây, bắt đầu tính giờ. 1, 2, 3......"
Tần Phong dở khóc dở cười, hai tay nâng mặt Lê Hi lên, cố định không cho cậu động đậy, khiến cậu đối diện với hắn: "Nghe anh nói, bà nội đã đồng ý cho anh và em ở bên nhau."
Thanh âm Lê Hi đột nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn Tần Phong.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Tần Phong nói: "Nhưng.....em phải chờ anh hai năm......"
"Lại kêu tôi chờ!" Lê Hi không đợi hắn nói xong liền nổi trận lôi đình, "Tôi cứ đợi anh hết lần này đến lần khác, anh thật sự cho rằng tôi sẽ tiếp tục ngu xuẩn như vậy sao? Cút!"