CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Sợ Lê Hi động đến miệng vết thương, Tần Phong mạnh mẽ đè vai cậu lại, thấp giọng nói: "Lê Lê, anh đối với em là nghiêm túc. Tuyệt đối không lừa gạt em, cũng không phải tìm cớ có lệ với em."

Lê Hi quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."

"Hai năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi." Ngữ khí Tần Phong ôn nhu tràn ngập kiên nhẫn, "Chỉ cần em chờ anh hai năm, sau hai năm chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau."

"Dựa vào cái gì mà tôi phải chờ anh?" Lê Hi thật vất vả mới áp xuống được sự phẫn nộ, lúc này lại một lần nữa bùng phát, dùng sức đẩy tay Tần Phong ra, "Trên đời này cũng không phải chỉ có một mình anh, cho rằng tôi thiếu anh thì sống không được sao!"

"Nhưng anh chỉ muốn duy nhất một mình em." Tần Phong nghiêm túc nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy như mực, trắng trợn để lộ dục vọng chiếm hữu.

"Anh!" Lê Hi hơi thở dốc, trong ngực trướng đến khó chịu, nói không nên lời.

Sau một lúc lâu, cậu cười lạnh nói: "Tại sao lại phải chờ hai năm? Lần này anh lại muốn lấy cớ gì đây?"

Thấy Lê Hi có ý tứ muốn nhả ra, thần sắc Tần Phong trở nên càng thêm ôn nhu: "Anh đã đáp ứng bà nội một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Trong hai năm không được liên lạc với em, không được gặp mặt em, cũng không được tìm hiểu tin tức của em. Nếu anh làm được, hai năm sau Tần gia sẽ không can thiệp tới chuyện hôn sự của anh nữa."

Lê Hi nghe xong cười nhạo một tiếng: "Bà nội nhà anh không sợ anh sẽ thích một người đàn ông khác hay sao?"

Tần Phong hơi hơi mỉm cười, nhìn thẳng cậu, chắc chắn nói: "Không có khả năng!"

Từ một khắc khi quyết tâm muốn giải trừ hôn ước với Triệu Uyển Hi, hắn đã nhận định người trước mắt này.

Qua nhiều năm, bên người hắn không phải không có người khác.

Nhưng người có thể làm hắn cảm thấy hứng thú ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chỉ có duy nhất Lê Hi. Có thể làm hắn tâm tâm niệm niệm đặt ở trong lòng, cũng chỉ có Lê Hi.

Hắn sẽ bởi vì Lê Hi thân thiết với Hứa Thanh Dương mà tức giận, sẽ bởi vì Lê Hi tạo scandal tình ái với Tô Mạn Y mà ghen.

Lê Hi lần nữa đánh vỡ nguyên tắc cùng thói quen của hắn, hắn cam tâm tình nguyện.

"Nói lời đừng có nói quá vẹn toàn, không có gì là không thể xảy thể." Lê Hi hừ lạnh nói.

Ngừng một lát, cậu lại châm chọc: "Bà nội nhà anh đưa ra loại điều kiện này, rõ ràng là cảm thấy tôi là người biến anh trở thành gay. Chỉ cần cách ly khỏi tôi, là anh có thể một lần nữa thích phụ nữ."

Tần Phong không có phủ nhận, thở dài nói: "Đây xác thật là suy nghĩ của bà ấy."

"Anh cũng cho rằng như vậy? Cảm thấy là tôi câu dẫn anh, hại anh biến thành như vậy?" Lê Hi nhìn Tần Phong.

Chỉ cần Tần Phong thừa nhận, cậu lập tức đá tên khốn này ra ngoài!

Tần Phong lại hơi hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải em bị anh hấp dẫn trước sao?"

Lời này làm Lê Hi hơi thoải mái một chút, ngay sau đó phản ứng lại, cả giận nói: "Không biết xấu hổ!"

Rõ ràng là tên tra nam này chọc cậu trước, hoa ngôn xảo ngữ bẫy cậu đến sơn trang của hắn.

Đến bây giờ Lê Hi còn nhớ rõ cảnh tượng xảy ra vào đêm hôm đó.

Cậu bị Tần Phong đè ở dưới thân, Tần Phong ngoài miệng dỗ cậu, "Rất nhanh sẽ kết thúc thôi", "Một lần cuối cùng".

Kết quả một lần lại một lần lăn lộn, không cho cậu kịp nghỉ ngơi, đến cuối cùng cậu thiếu chút nữa bị làm đến hôn mê.

Nhớ tới Lê Hi liền nghiến răng nghiến lợi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Tần Phong thấy biểu tình trên mặt Lê Hi đổi tới đổi lui, lúc thì tức giận, lúc thì xấu hổ buồn bực, buồn cười nhéo nhéo mặt cậu.

Lê Hi đẩy cái tay kia ra, nghiêm mặt nói: "Tôi sẽ không chờ anh."

Tươi cười trên mặt Tần Phong cứng đờ.

Lê Hi tự giễu nói: "Nửa năm này, tôi vẫn luôn chờ anh. Chờ anh giữ tôi lại, chờ anh nói thích tôi, chờ anh giải trừ hôn ước. Bây giờ, anh lại muốn tôi chờ anh thêm hai năm. Hai năm sau anh còn thích tôi sao? Nếu không thích tôi, có phải lại kêu tôi chín chắn, trưởng thành, đừng có náo loạn hay không?"

Nghe được lời này, Tần Phong lập tức hoảng hốt, không khỏi nắm chặt tay Lê Hi: "Sẽ không, anh tuyệt đối sẽ không phụ em!"

Lê Hi lắc đầu: "Cho dù anh còn thích tôi, đến lúc đó bà nội của anh lại đưa ra điều kiện khác, anh làm sao bây giờ?"

Không đợi Tần Phong trả lời, cậu nói tiếp: "Anh vẫn sẽ thỏa hiệp. Tần Phong, anh quá tham lam, cái gì anh cũng muốn. Nhưng mỗi lần anh đều đặt tôi ở vị trí cuối cùng, muốn tôi chờ anh. Chờ nửa tháng, chờ hai năm...... Anh có từng nghĩ tới, tôi cũng sẽ mệt mỏi không?"

Tần Phong một trận đau lòng: "Anh bảo đảm, đây là lần cuối cùng."

Lê Hi nói: "Vĩnh viễn đều có một lần cuối cùng, tôi thật sự không biết lần cuối cùng của anh rốt cuộc là lần nào nữa rồi."

"Lê Lê." Tần Phong bỗng nhiên ôm lấy cậu, môi mỏng có chút hoảng loạn hôn lên chóp mũi cùng môi cậu, giống như muốn xác nhận gì đó.

Lê Hi không đẩy hắn ra, lại cố chấp nói: "Tôi sẽ không chờ anh, anh cũng không cần chờ tôi. Nếu hai năm sau chúng ta vẫn còn thích nhau, thì ở bên nhau. Nhưng nếu có một người dời tâm chuyển ý, vậy đường ai nấy đi."

Nói xong câu này, cậu cảm giác được cánh tay đang ôm mình bỗng nhiên siết chặt.

Hai người ai cũng không nói chuyện, trong phòng bệnh an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở.

Thật lâu sau, Tần Phong rốt cuộc cũng buông tay, hôn khẽ lên trán của Lê Hi: "Được."

Sau khi hai người chia tay hoà bình, Tần Phong quả nhiên không đến thăm Lê Hi nữa, nhưng lâu lâu Hứa Thanh Dương lại chạy tới phòng bệnh, mỗi lần đều là một bộ muốn nói lại thôi.

Rốt cuộc có một lần, Lê Hi nhìn không được, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi cũng không phép thuật đọc suy nghĩ."

Hứa Thanh Dương vốn dĩ cũng đã nghẹn đến mức khó chịu, nghe như vậy liền nói ngay: "Tần đạo diễn và Triệu Uyển Hi giải trừ hôn ước rồi."

Lê Hi gặm quả táo, nghe vậy hơi ngừng lại, sau đó dường như không có việc gì nói: "Chuyện cậu muốn nói chính là cái này?"

Hứa Thanh Dương gãi gãi đầu, do dự nói: "Anh và Tần đạo......"

"Chia tay rồi." Lê Hi dứt khoát nói, ném quả táo ăn còn thừa vào thùng rác, "Cho nên chuyện hắn giải trừ hôn ước không liên quan gì đến tôi."

Hứa Thanh Dương có điểm mộng bức: "Hai người không phải vì chuyện này mới chia tay sao?"

Cậu còn nghĩ chỉ cần đem chuyện Tần đạo diễn giải trừ hôn ước nói cho Lê Hi, có lẽ bọn họ có thể hợp lại, như vậy cậu sẽ không cần phải mỗi ngày chịu đựng áp suất thấp của Tần đạo diễn ở đoàn phim.

Bỗng nhiên, Hứa Thanh Dương nghĩ đến một người: "Chẳng lẽ là vì trợ lý đạo diễn mới vào kia?"

"Trợ lý?" Lê Hi hơi hơi nhướng mày.

Hứa Thanh Dương gật đầu: "Em nghe người ta nói trợ lý đạo diễn mới tới là dựa vào quan hệ để tiến vào, hình như là Tần gia bên kia nhét vào bên người Tần đạo diễn."

Lê Hi cười nhạo một tiếng, hỏi: "Trợ lý là nữ đúng chứ?"

"Đúng vậy, lớn lên còn khá xinh đẹp." Hứa Thanh Dương ăn ngay nói thật, "Bất quá anh yên tâm, Tần đạo diễn không có một chút hứng thú nào với cô ta, ngày hôm qua còn tống cổ cô ta tới tổ đạo cụ."

Lê Hi đã sớm đoán được Tần lão phu nhân sẽ nhét phụ nữ vào bên người Tần Phong, mặt vô biểu tình nói: "Hắn có hứng thú với người phụ nữ đó hay không, một chút cũng không liên quan đến tôi."

Hứa Thanh Dương liếc mắt nhìn khăn trải giường đang bị Lê Hi nắm chặt, nghĩ thầm: Lê tổng ngay cả nói dối cũng không biết, thật là đáng thương.

Lê Hi ở bệnh viện tĩnh dưỡng khoảng hai tháng mới được phép xuất viện, dù vậy, xương sườn cậu vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn.

Dựa theo lời khuyên của bác sĩ, cậu cần phải ở nhà tĩnh dưỡng thêm một tháng.

Từ lúc bị tai nạn xe cộ nhập viện đến lúc xuất viện, cả người cậu đều gầy đi một vòng, Thịnh lão phu nhân vô cùng đau lòng, không cho cậu xuất ngoại nữa, mỗi ngày đều giữ cậu ở nhà chăm sóc kĩ lưỡng.

Trước kia Lê Hi không đến 12 giờ đêm sẽ không ngủ, còn thường xuyên đi ra ngoài phóng túng cùng bạn bè.

Hiện tại vừa đến 10 giờ tối, Thịnh lão phu nhân liền bắt cậu lên giường đi ngủ, 6 giờ sáng hôm sau dậy sớm tản bộ cùng bà.

Ở nhà cũ chỉ làm một việc duy nhất, chính là tịnh dưỡng, lại ăn ngon ngủ yên, không đến một tháng, làn da Lê Hi so với con gái còn trắng nõn hơn. Bạn tốt tới thăm cậu, thiếu chút nữa cho rằng Lê Hi mọc ra thêm một đứa em gái.

Đương nhiên, ở nhà không thể chơi xe, không thể uống rượu, nếu không chơi game thì chính là xem phim, xác thật vô cùng nhàm chán.

Vì thế Lê Hi không thầy dạy cũng hiểu, học được cách nấu cơm đơn giản nhất, nấu được trứng gà cùng với mì sợi.

Cậu cũng không phải chưa thử qua những món ăn khác, nhưng đều thất bại. Trong lúc đó có một lần, cậu đặc biệt muốn ăn thịt nướng da giòn, quyết định tự mình làm một phần. Lúc trước, thời điểm còn ở bên Tần Phong, cậu đã từng thấy Tần Phong làm qua, nhưng chỉ nhớ đại khái, đành phải lên mạng tìm cách làm món này.

"Một chút muối? Một chút là bao nhiêu?" Lê Hi nhíu mày nhìn cách làm trên mạng, phản ứng đầu tiên là muốn gọi điện thoại hỏi Tần Phong. Nhưng khi cậu lấy điện thoại ra nhìn đến cái tên kia mới bừng tỉnh nhớ tới bọn họ đã chia tay, đã rất lâu không có liên lạc.

Cậu có chút hoảng hốt, bỗng nhớ tới lời mà Tần Phong đã từng nói: Không phải người nào cũng đáng giá để anh nấu ăn cho đâu.

Vành mắt Lê Hi chậm rãi đỏ lên.

******

Ba tháng sau.

Studio đoàn phim "Trường kiếm".

Em họ Tần tới thăm ban Hứa Thanh Dương, lúc này đi đến bên cạnh Tần Phong: "Anh, em nghe nói chiều nay Lê Hi sẽ bay đến nước M."

Tần Phong nhìn chằm chằm máy theo dõi trước mặt, thần sắc không chút biến hóa, chỉ "ừ" một tiếng.

Em họ Tần thật cẩn thận hỏi: "Anh và anh ấy thật sự cắt đứt rồi?"

Tần Phong liếc mắt nhìn cô một cái: "Bà nội kêu em tới thử anh?"

"Đương nhiên không phải." Em họ Tần vội vàng xua tay, cám thán nói một câu, "Em chính là cảm thấy hai người chia tay rất đáng tiếc."

Tần Phong cái gì cũng chưa nói, chuyên tâm nhìn chằm chằm máy theo dõi, giống như trong mắt hắn chỉ có quay phim, không quan tâm thứ gì khác.

Em họ Tần nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, nhịn không được nói: "Anh, em cảm thấy anh thay đổi rồi."

"Phải không?" Tần Phong có lệ nói.

Em họ Tần ngồi ở bên cạnh hắn, chống cằm lẩm nhẩm: "Em thấy anh mỗi ngày trừ bỏ quay phim vẫn là quay phim, anh trước kia không phải như vậy."

Trước kia Tần Phong sẽ không đem toàn bộ thời gian cùng tâm tư đặt hết vào chuyện công việc, ít nhất vẫn có thời gian rảnh đi ra ngoài phóng túng một chút.

Hiện giờ Tần lão phu nhân nhét nhiều phụ nữ đẹp vào bên người hắn như vậy, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, giống như một thầy tu vô dục vô cầu.

Người ở bên ngoài nhìn vào, cảm thấy đời sống sinh hoạt của Tần Phong thật sự vô cùng nhàm chán.

Mỗi ngày trừ bỏ công việc vẫn là công việc, không có bất luận tình cảm mãnh liệt gì, hắn cũng không ra ngoài vui chơi hưởng lạc, không ai biết rốt cuộc Tần Phong đang nghĩ cái gì.

Em họ Tần đã từng uyển chuyển nhắc nhở Tần Phong đi gặp bác sĩ tâm lý, cô cảm thấy có vấn đề gì đó sau khi Tần Phong và Lê Hi chia tay.

Tần Phong không để ý đến.

Tâm lý hắn không có vấn đề, cũng rất rõ ràng bản thân đang làm gì.

Hắn chỉ muốn chia sẻ niềm vui với Lê Hi, nếu Lê Hi không ở, một người còn có ý nghĩa gì.

Ngắn ngủi ba tháng, hắn đã tưởng tượng qua vô số lần tình cảnh sau hai năm bọn họ gặp lại, trong đó nhất định sẽ có một cái, hai người không hề trở ngại, quang minh chính đại ở bên nhau.

Hai năm nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài.

Chấp niệm duy nhất của Tần Phong, chính là sau hai năm hắn vẫn là đạo diễn lớn có tiếng tăm lừng lẫy trong giới, cho dù Lê Hi có dời tâm chuyển ý, hắn cũng có đủ vốn liếng làm Lê Hi một lần nữa thích hắn!

Bên ngoài studio, bầu trời một mảnh xanh trong, một chiếc máy bay chậm rãi tiến vào trong làn mây......

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi