CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Lại một mùa đông nữa trôi qua.

Thành phố G nghênh đón trận tuyết đầu mùa, từ chạng vạng bắt đầu rào rạt rơi, tới buổi tối vẫn còn chưa dứt, nhánh cây hai bên đường phố đều được bọc bởi lớp tuyết trắng xóa.

Tuy rằng cảnh tuyết rất đẹp, nhưng tuyết phủ kín cả con đường dài, xe trên đường phố đều giảm tốc độ. Tuy là thế, trên đường Tần Phong lái xe trở về nhà cũ, vẫn gặp được vài sự cố giao thông.

Hắn lái xe càng thêm cẩn thận, chậm rì rì đi về phía trước, thẳng đến 8 giờ tối mới trở lại nhà cũ.

Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, mấy tiểu bối ngồi ở chỗ kia, vây quanh Tần lão phu nhân nói nói cười cười.

Tần Phong vừa vào cửa đã bị Tần lão phu nhân gọi tới bên người.

"Đây là con gái của chú Ninh, Tiểu Viện." Tần lão phu nhân nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, lại nhìn về phía Tần Phong, "Khi còn nhỏ các con rất hay chơi đùa cùng nhau."

Ninh Tiểu Viện vội vàng đứng lên, chỉ liếc mắt nhìn Tần Phong một cái liền đỏ mặt, ngượng ngùng gọi một tiếng: "Anh Tần Phong."

Tầm mắt Tần Phong dừng ở trên mặt cô, không khỏi nhíu mày.

Bình tĩnh mà xem xét, Ninh Tiểu Viện lớn lên cũng không tệ, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp.

Cô đại khái mới 20 tuổi, gương mặt còn mang theo chút nét trẻ con, thoạt nhìn ngoan ngoãn khả ái.

Đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn, thế nhưng có vài phần bóng dáng của Lê Hi.

Một cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, còn có đôi mắt hoa đào cực giống Lê Hi, Tần lão phu nhân cố ý giới thiệu cô cho Tần Phong, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Tần Phong thật sự rất không vui......

Hắn và Lê Hi chia tay một năm này, lão phu nhân vì muốn "bẻ thẳng" xu hướng giới tính của hắn, hao hết tâm tư nhét người vào bên cạnh hắn.

Đoan trang, tú mỹ, đáng yêu...... Đủ các loại phụ nữ, tất cả đều không ngoại lệ vô cùng xinh đẹp.

Nhưng Tần Phong chính là không dao động, thường xuyên lạnh mặt không quan tâm, không đến một tháng, các cô gái đều biết khó mà lui.

Hiện giờ lão phu nhân cảm thấy không khả thi, dứt khoát tìm người có vài phần tương tự Lê Hi đưa đến trước mặt hắn.

Đáng tiếc lão phu nhân không hiểu, ở trong lòng Tần Phong, mặc kệ có người giống Lê Hi nhiều đến mức nào, Lê Hi cũng đều là độc nhất vô nhị, không thể thay thế được.

Đối mặt với Ninh Tiểu Viện đang ngượng ngùng, Tần Phong chỉ lãnh đạm "Ừ" một tiếng.

Ninh Tiểu Viện xấu hổ đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng cắn cắn môi.

Tần lão phu nhân lên tiếng: "Tiểu Phong, Tiểu Viện sắp tới sẽ ở thành phố G chơi mấy ngày, hai ngày này con bồi con bé đi dạo phố tham quan đi."

"Con không rảnh." Tần Phong nhàn nhạt nói.

Tần lão phu nhân nói: "Bận rộn lâu như vậy rồi, con cũng nên nghỉ ngơi hai ngày."

"Phim điện ảnh rất nhanh sẽ công chiếu, hiện tại quan trọng nhất là giai đoạn tuyên truyền, con không thể tự uổng phí một năm tâm huyết của mình."

"Con!" Tần lão phu nhân tức giận đến khó kiềm nén.

Ninh Tiểu Viện bỗng nhiên ôn nhu nói: "Bà ơi, con không sao, phim của anh Tần Phong quan trọng hơn."

Nói xong, cô lại hướng Tần Phong lộ ra một nụ cười thẹn thùng: "Anh Tần Phong, em xem tin tức trên mạng, bộ phim "Trường kiếm" sắp tổ chức lễ công chiếu đầu tiên. Em thật sự rất thích phim điện ảnh của anh, mỗi một bộ em đều xem, đáng tiếc em không giành được vé tham gia buổi lễ. Anh có thể mang em đi xem được không?"

Tần Phong không chút khách khí nói: "Không thể."

Ninh Tiểu Viện không dự đoán được sẽ năm lần bảy lượt bị Tần Phong cự tuyệt, trong lòng vừa tức vừa bực.

Cô không biểu lộ ra ngoài, ngược lại mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn Tần Phong nói: "Em sẽ không gây phiền toái cho anh đâu."

Đổi lại là người đàn ông khác, nhìn đến bộ dáng ngây thơ ngoan ngoãn này của Ninh Tiểu Viện, phỏng chừng đã mềm lòng.

Từ trước đến nay Ninh Tiểu Viện muốn có thứ gì, cô ta đều làm như vậy, trước nay chưa từng thất bại.

Nhưng mà Tần Phong vẫn một mặt lãnh đạm: "Để cho người khác bồi cô đi."

Trong phòng khách còn có những người khác đang ngồi, Ninh Tiểu Viện bị cự tuyệt hai lần ở trước mặt mọi người, mặt có chút cứng ngắc.

Tần lão phu nhân cũng không vui, nhưng cũng không có cách nào cưỡng bách Tần Phong thích Ninh Tiểu Viện, liền nói: "Thôi được rồi, mọi người cũng đã trở về đông đủ, đi ăn cơm đi."

Tần lão phu nhân hạ quyết tâm muốn làm cho Tần Phong từ bỏ ý niệm với Lê Hi.

Ở trong mắt bà, Lê Hi chính là một công tử không học vấn không nghề nghiệp, là do cậu câu dẫn Tần Phong, làm hại Tần Phong mất đi hứng thú với phụ nữ. Muốn sửa lại đúng xu hướng giới tính của Tần Phong, phải giải quyết từ cội nguồn mới được.

Cơm chiều qua đi, Tần lão phu nhân cố ý gọi Tần Phong lên lầu, đưa cho hắn một phần tư liệu.

"Đây là?" Tần Phong hỏi.

"Con nhìn rồi sẽ biết." Tần lão phu nhân ý bảo hắn mở túi tư liệu ra.

Tần Phong mở ra, từ bên trong lấy ra một xấp ảnh chụp, trên ảnh là người mà hắn vô cùng quen thuộc, Lê Hi!

Nhưng mà trên ảnh chụp trừ bỏ Lê Hi, còn có một người đàn ông khác.

Ảnh chụp vào một ngày mưa, Lê Hi mặc áo lông hơi mỏng, hơi hơi cau mày, thoạt nhìn không rất cao hứng.

Người đàn ông bên cạnh vẻ mặt ôn nhu, cười cười phủ thêm áo khoác cho cậu, mang theo sủng nịch rõ ràng, thậm chí có thể nói là ân cần.

Tần Phong híp híp mắt, nhìn chằm chằm người trên ảnh chụp, môi mỏng không khỏi mím lại, cằm cũng căng chặt.

Tần lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta đã sớm nói qua, đứa nhỏ Thịnh gia kia không phải là người an phận. Các con vừa mới chia tay một năm, cậu ta đã có bạn trai mới."

Tần Phong trầm mặc hồi lâu, khi mở miệng thanh âm đã có chút khàn khàn: "Đây là tự do của em ấy."

Tần lão phu nhân bất mãn nói: "Cậu ta ở nước ngoài tự do tự tại, con còn thủ thân một mực chờ nó, quả thực mất hết mặt mũi Tần gia."

"Thích em ấy không có gì phải mất mặt cả." Tần Phong thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như không chịu chút ảnh hưởng nào, "Về sau ngài không cần lấy mấy thứ này tới thử con."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi