CHIẾN THẦN BẤT BẠI

Sao phương pháp khống chế giáp máy của binh lại sai được?

Đường Thiên vẫn cho rằng mình nghe nhầm, Binh là cao thủ chơi giáp máy chân chính. Thậm chí gã còn nghi ngờ, trên thế giới này liệu có còn ai khống chế giáp máy giỏi hơn Binh nữa, trừ phi binh đoàn Nam Thập Tự còn có người khác sống sót.

Binh cũng ngây người, bất giác dừng lại.

Phương pháp của mình sai rồi?

“Đừng dùng cách trước kia khống chế Thiên Không Hổ.” Giọng điệu Sylar không chút khách khí: “Nó khác với mọi giáp máy ngươi từng sử dụng, vì nó cõ hồn.”

“Võ hồn?” Binh càng ngạc nhiên.

“Đúng vậy!” Thần sắc Sylar chăm chú: “Ngươi còn nhớ hồn châu kia không? Nó đã biến thành võ hồn của Thiên Không Hổ. Nó quen thuộc với giáp máy hơn ngươi, ngươi có thể thử kết nối với nó để khống chế giáp máy này. Ngươi sẽ phát hiện nó còn cường đại hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.”

Binh nghe câu này lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi thành công rồi?”

“Đúng vậy, ta thành công rồi!” Sylar ngạo nghễ nói: “Ngươi tưởng hủy nhiều giáp máy như vậy là uổng phí sao? Hồn châu này phẩm chất rất tốt, không hạ thấp bộ giáp máy này. Giờ võ hồn và giáp máy đã chính thức dung hợp thành một thể. Theo một ý nghĩa nào đó, nó đã trở thành một loại bí bảo.” 

“Liên kết với võ hồn ra sao?” Binh hơi nhức đầu.

“Ta đã thiết lập một chương trình huấn luyện cho ngươi.” Sylar chuẩn bị rất đầy đủ.

Binh nghe vậy bỗng thấy mất tự nhiên. Câu này chẳng phải hắn thường xuyên nói với ngươi khác sao? Giờ lại bị Sylar dùng lên người mình...

“Đừng nghĩ nó phiền toái, muốn phát huy uy lực thật sự của Thiên Không Hổ ngươi phải thích ứng với phương thức chiến đấu hoàn toàn mới này.” Sylar nói: “Thiên Không Hổ sẽ thay đổi địa vị của võ giả giáp máy, thời đại của võ giả giáp máy đã tới. Nhưng, các ngươi cũng đã hoàn toàn khác với lúc trước. Võ hồn sẽ khiến cho giáp máy càng thêm cường đại!”

Đường Thiên nhìn Binh, gã cảm thấy Binh chắc chắn sẽ không đáp ứng, kẻ ngoan cố bảo thủ như Binh chắc chắn sẽ thề sống thề chết bảo thủ cái gọi là binh đoàn Nam Thập Tự chính thống, làm sao mà đáp ứng được.

Song khiến gã bất ngờ, Binh lại chẳng hề do dự, gật đầu nói: “Được!”

Đường Thiên trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi.

“Lựa chọn lý trí!” Sylar vô cùng đắc ý, hất hàm liếc sang Đường Thiên: “Thiếu niên, có đỏ mắt cũng chịu, giờ tài liệu chỉ đủ làm một bộ thôi. Thành phẩm của nó đắt đỏ hơn giáp máy đồng xanh nhiều lắm.”

Đường Thiên nhanh chóng phản ứng lại: “Ta tự tu luyện võ kỹ của mình cũng được. Ngươi không sao rồi, ta về tu luyện đây.”

“A, đừng đi!” Sylar vội vàng gọi Đường Thiên lại.

Đường Thiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sylar: “Còn gì nữa?”

Sylar tức giận nói: “Đương nhiên có chuyện rồi, còn rất quan trọng nữa! Tài liệu tốt trong trụ sở này bị ta dùng gần sạch rồi. Giáp máy ta cũng hủy hết rồi, linh kiện cũng bị ta hủy nhiều lần rồi. Cho nên, giờ nơi này không xứng với cái tên nhà kho nữa.”

Đường Thiên và Binh sắc mặt mờ mịt nhìn nàng.

Sylar vừa thấy ánh mắt mờ mịt của hai người, cơn giận chẳng khác nào đánh vào khoảng không, độ tnhiên cao giọng: “Xin ngươi đấy, giáp máy là nghề đốt tiền. Hai chữ thôi, cần tiền! Chúng ta phải kiếm tiền, chỉ khi nào có tiền ta mới có thể tiếp tục nghiên cứu, chế tạo ra giáp máy tốt hơn!”

“Ngươi cần bao nhiêu tiền?” Binh vô thức hỏi.

“Không phải bao nhiêu tiền!” Sylar trừng mắt, vẻ mặt bất mãn: “Giáp máy ta làm chẳng phải để các ngươi sử dụng sao?”

Binh lập tức nhận ra sai lầm, đổi giọng: “Chúng ta cần bao nhiêu tiền?”

Sylar hừ lạnh một tiếng: “Giá trị thành phẩm Thiên Không Hổ, chỉ riêng tài liệu là hơn ba mươi triệu tinh tệ, đây còn chưa tính công chế tạo của ta.”

Đường Thiên cùng Binh như bị sấm đánh bên tai, ngây ra như phỗng.

Một lúc lâu sau Đường Thiên mới phản ứng lại, lắp bắp nói: “Ba... ba mươi triệu tinh tệ?”

Theo lý thuyết, Đường Thiên giờ cũng là kẻ có tiền, một ngàn viên đá ngôi sao đẩy tài sản của gã tăng vọt lên con số hai mươi triệu tinh tệ, đây cũng là thời điểm gã giàu có nhất từ xưa tới giờ rồi.

Song ngay cả như vậy vẫn không mua nổi một bộ Thiên Không Hổ.

“Nếu không phải trong căn cứ có rất nhiều tài liệu tốt chắc giờ các ngươi không thấy được bộ Thiên Không Hổ này.” Sylar giang tay ra: “Cho nên ta cảm thấy chúng ta nên thảo luận vấn đề tiền nong một chút.”

Đường Thiên thành thật nói: “Trên người ta chỉ có khoảng hai mươi triệu tinh tệ thôi.”

Sylar giật mình: “Hả, ngươi phất lên từ bao giờ thế? Hai mươi triệu tinh tệ!”

“Người khác tặng đấy.”

Sylar càng kinh ngạc, nhìn Đường Thiên từ trên xuống dưới, sắc mặt hồ nghi: “Ta xem nào, không phải ngươi bán thân đấy chứ? Không đúng, không đúng, có mấy lạng thịt của ngươi sao đáng giá tới hai mươi triệu tinh tệ được?”

Đường Thiên không biết trả lời ra sao, nói thật lòng thì bản thân gã cũng chẳng hiểu vì sao người ta tặng đồ cho gã.

Sylar vỗ tay cái bốp một cái, mặt mũi đầy hưng phấn: “Tốt quá! Có hai mươi triệu này cũng dễ xử lý hơn rồi!”

Đường Thiên nhắc nhở nàng: “Hai mươi triệu không đủ làm Thiên Không Hổ mà.”

Sylar khinh bỉ lườm gã một cái: “Đương nhiên là không đủ, nhưng dùng làm tiền vốn cũng đủ rồi!”

Đường Thiên sửng sốt: “Tiền vốn làm gì?”

Binh lại nhanh chóng phản ứng lại: “Ngươi định bán giáp máy?”

“Đúng vậy!” Rõ ràng Sylar đã có sẵn kế hoạch: “Ta định làm một số giáp máy cấp thấp trước đã. Vừa để luyện tập thêm, lại vừa để kiếm tiền tiếp tục nghiên cứu. Chỉ cần làm ra giáp máy không yếu hơn bí bảo cấp đồng bình thường thôi cũng đủ thu hút đám võ giả giáp máy rồi.”

“Kế hoạch cũng không tệ.” Binh hỏi tiếp: “Mở cửa hàng ở đâu?”

“Thành Tam Hồn.” Sylar vẻ mặt đương nhiên: “Sửa lại mặt tiền cửa hàng của ta, đổi tên là được.”

Binh nhíu mày: “Thành Tam Hồn chưa đủ phồn hoa.”

“Đó là bởi thành Tam Hồn không có đặc sản.” Sylar giải thích: “Nhưng nó có rất nhiều cửa vào phân bố tới rất nhiều chòm sao. Quan trọng hơn là nơi này có rất nheièu mảnh vỡ võ hồn cổ đại. Những thứ hồn hạch này không đủ tinh thuần nên giá cả rất thấp, song với người chế tạo giáp máy, những hồn hạch này cũng đủ rồi. Hơn nữa ta cảm thấy sẽ có hiệu quả bất ngờ đấy. Ai da, thật khiến người ta mong chờ.”

“Ừ, nếu nói vậy cũng không tệ!” Binh gật đầu nói.

Đường Thiên cũng hiểu Sylar nói đúng, gã bèn cầm đá ngôi sao ra đưa cho Sylar: “Ừ, cho ngươi!”

Sylar không khách khí nhận lấy, kích động đáp: “Ta đã sớm chuẩn bị vài bộ cấp thấp, ha ha, hai mươi triệu, a... không khéo còn làm được một bộ kha khá một chút đấy.”

Hai mắt Đường Thiên bỗng tỏa sáng: “Ta có một cách hay!”

“Cách gì?” Sylar sắc mặt khó tin.

“Ngươi làm bốn bộ, ta tặng cho Lâm trưởng lão, Vân trưởng lão, Vũ Hầu, Minh Hầu, mỗi người một bộ.” Đường Thiên hưng phấn nói: “Ta đang lo không có gì đưa lại cho họ. Đúng rồi, ta còn có thể bán cho đám võ giả giáp máy trong võ hội Quang Minh, đám người đó giàu lắm!”

Sylar cũng hiểu cách của Đường Thiên không tệ, lấy ngón tay tính nhẩm: “Bốn người là bốn bộ, võ hội quang minh, vậy ít nhất mỗi kiểu dáng cũng phải có một bộ.”

Đường Thiên nói: “Bốn bộ trước đã, ta phải đi ngay giờ.”

“Giờ chúng ta tới thành Tam Hồn mua tài liệu, trong hôm nay là xong!” Sylar nhanh chóng quyết định.

Lòng mang đại kế kiếm tiền, hai người không dám phí thời gian nữa, nhanh chóng quay trở lại thành Tam Hồn.

Song khiến bọn họ thật sự không ngờ là nhóm ba tên cướp gấu trúc lại trông coi cửa hàng thẻ tới giờ, khiến Sylar vô cùng cảm động... bắt đầu bóc lột bọn họ.

Vấn đề nhân thủ nhanh chóng giải quyết.

Mua tài liệu xong, Sylar lập tức tiến vào trạng thái chế tạo điên cuồng.

Đường Thiên và Binh lại thành rảnh rỗi.

“Thời gian này ta sẽ ở lại đây.” Binh cảnh cáo Đường Thiên: “Ta không có mặt, ngươi đừng có giở trò lười biếng.”

Đường Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Ông chú, đừng thổi phồng tầm quan trọng của mình lên, có Quỷ Trảo tiền bối giám sát là được rồi.”

Cái mặt mo của Binh chẳng buồn đỏ lên: “Cái tên nông dân Quỷ Trảo kia không có ta thì làm được gì? Trong lòng hắn chắc cũng sợ run rồi!”

Đường Thiên sắc mặt khinh bỉ: “Có gan thì ngươi đi mà nói trước mặt Quỷ Trảo tiền bối ấy!”

Binh lặng lẽ nói: “Ta chưa bao giờ so đó với đám thường dân chân đất mắt toét!”

“Là không dám!” Đường Thiên cười lạnh.

“Thời gian này ta phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.” Sắc mặt Binh lại chăm chú trở lại: “Ta có một dự cảm, Sylar nói không sai, thời đại mới của giáp máy sắp tới rồi. Chờ ta suy nghĩ thấu đáo rồi sẽ dạy lại cho ngươi. Yên tâm, thân là huấn luyện viên thủ tịch của binh đoàn, với ta bất cứ chiến thuật gì cũng chỉ là thay đổi về hình thức, ta sẽ nhanh chóng nắm giữ trọng tâm của nó.”

Nói xong, Binh vẻ mặt đắc ý, bắt đầu tự tâng bốc bản thân.

“Được rồi!” Đường Thiên khen: “Ngựa già trong chuồng, chí ngoài ngàn dặm!”

“Đồ thiếu học thức! Là tuổi già chí chưa già, chí ngoài ngàn dặm!” Binh sửa một câu rồi mới giận tím mặt: “Hừ, ngươi bảo ai già?”

Đường Thiên vẫn coi như không nghe thấy, đổi chủ đề: “Ngưiơ nói xem, có cần đưa Tiểu Húc Húc một bộ không?”

“Không cần.” Quả nhiên Binh bị đánh lạc hướng: “Lăng Húc chuyên tâm vào mũi thương và chính nghãi của mình. Gã cũng thật cố chấp.”

“Vậy cũng được.” Đường Thiên cũng đồng ý: “Cứ để hắn như vậy cũng tốt.”

“Ừ.” Binh gật đầu.

Tới chạng vạng tối, Sylar đã chế tạo xong bốn bộ giáp máy. Trong mắt Đường Thiên, bốn bộ giáp máy này phải dùng bốn chữ, vô cùng thê thảm, dẫu sao gã cũng đã tận mắt thấy Thiên Không Hổ, hai bộ chênh nhau tới vài cấp.

“Đây là Mãnh Tốt!” Sắc mặt Sylar hơi mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tính năng bình thường, thích hợp cho võ giả cấp bốn sử dụng, có thể cắm bốn tấm thẻ võ kỹ cấp bốn. Những tính năng khác họ cứ thử qua là biết. Được rồi, ngươi mang đi đi.”

Đường Thiên bỏ bốn bộ Mãnh Tốt vào Thủy Bình Võ Quỹ của mình rồi nhanh chóng trở lại Võ Hồn điện.

CóMặc dù lúc này đêm đã khuya, Đường Thiên vẫn đưa bốn bộ Mãnh Tốt cho bốn người.

Khi gã trở lại sau cánh cổng ánh sáng, sắc mặt Quỷ Trảo đã khá bực dọc.

Đường Thiên lè lưỡi, vội vàng tu luyện trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi