CHIẾN THẦN BẤT BẠI

    
Võ Hầu nhìn Mãnh Tốt trước mặt, lộ vẻ hứng thú.

Cô bé hai mắt mở to, đi vòng quanh Mãnh Tốt, giọng hơi bất mãn: “Sư phụ đúng là, đưa một bộ giáp máy xấu thế!”

Trong mắt cô bé đúng là quá xấu, chẳng khác nào một đống sắt màu đen. Nếu không nhờ vài vệt trắng trắng ra được mắt mũi miệng, trông hơi ngốc nghếch đáng yêu một chút thì đúng là chẳng bắt mắt chút nào.

Võ Hầu lại cảm thấy không tệ, hình tượng uy mãnh, vừa nhìn đã biết chắc chắn rồi. Bên cạnh hắn là Lãnh Phong vừa hoàn thành nhiệm vụ, lo lắng trở lại.

“Có ai là võ giả giáp máy không?” Võ Hầu thuận miệng hỏi.

Lãnh Phong suy nghĩ một chút: “Có một người tên Vu Thanh, có điều thực lực hơi tệ, chỉ có cấp bốn.”

Phần lớn võ giả giáp máy tài nghệ không cao, vì từ xưa tới nay tài nghệ của võ giả giáp máy không thể thăng tiến. Trong mắt mọi người, võ giả giáp máy cũng là nghề nghiệp không có tiền đồ. Thời nay những người nguyện bỏ thời gian ra làm võ giả giáp máy đa phần là do tình cảm với nghề nghiệp.

“Gọi hắn tới thử xem.” Võ Hầu tự tìm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên uống trà: “Xem xem bộ giáp máy mà Tiểu Đường sư phụ đưa tặng ra sao. Bên cạnh hắn có một võ giả giáp máy dùng giáp máy của binh đoàn Nam Thập Tự.”

“Giáp máy của binh đoàn Nam Thập Tự?” Lãnh Phong biến sắc: “Thứ này không dễ kiếm được.”

“Chẳng phải hắn định tới chòm sao Nam Thập Tự à? Chẳng lẽ hắn định tìm kỹ thuật giáp máy thất truyền của binh đoàn Nam Thập Tự?” Võ Hầu trầm ngâm: “Cũng là người có dã tâm đây!”

Cô bé bất mãn phản bác: “Cha, đấy không phải dã tâm, là mơ ước!”

Võ Hầu khôi phục tinh thần, nhìn gương mặt cong lên của cô bé, cười ha hả: “Con gái ngoan nói chuẩn lắm, mơ ước, đúng là mơ ước!”

Lãnh Phong không nhiều lời, nhanh chóng gọi người.

Không bao lâu sau, một thiếu niên hơi gầy gò bước vào sân tập, hắn thấy Võ Hầu, sắc mặt hơi co lại.

“Hầu gia!” Vu Thanh hành lễ.

Võ Hầu khoát tay ngăn lại: “Không cần đa lễ, ta gọi người tới bảo ngươi thử bộ giáp máy này một chút xem.”

Vu Thanh bước tới, thấy bộ giáp máy trước mặt mọi người, trong lòng cũng buông lỏng, nghe Hầu gia nói vậy lại càng thở phào một hơi: “Dạ!”

Vu Thanh xuất thân bình thường, gia cảnh tạm coi là giàu có, nếu không cũng chẳng ủng hộ nổi hắn chơi giáp máy. Hắn cũng rất quen thuộc với giáp máy, phần lớn những giáp máy lưu hành trên thị trường đều đã thử qua một lần.

Có điều, trong lòng hắn vẫn thầm khinh bỉ người chế tạo bộ giáp máy này, xấu đến thế này, đúng là lần đầu được “chiêm ngưỡng”.

Nếu không phải do Hầu gia ra lệnh, chắc chắn hắn không nhìn bộ giáp máy này thêm một cái. Trời đất ơi, hắn có thể thấy rõ từng nét cơ khí ở đốt ngón tay, gia công bê bết như vậy có thể thấy tài nghệ người chế tạo tệ hại tới mức nào. Phần đầu giáp xiêu xiêu vẹo vẹo, chả khác nào con giun, khiến Vu Thanh càng kinh tởm. Càng khiến hắn khó lòng tiếp nhận là một mảnh vá đập chình ình vào mắt.

Mảnh vá!

Giời ạ, đây là giáp máy?

Hay là ăn mày?

Trời đất ơi, ngươi có vá cũng phải dùng thứ kim loại nào màu sắc tương đương chứ, cái này chắc chắn do ngươi cố ý rồi!

Chắc chắn là cố ý rồi!

Vu Thanh cố nén cơn giận và cảm giác chán ghét, bắt đầu kiểm tra Mãnh Tốt. Hắn thậm chí còn nghĩ cách làm sao lén lút đập kẻ chế tạo bộ giáp máy rách nát này một trận đây.

Nỗi sỉ nhục của giáp máy!

Chẳng chỗ nào thấy đẹp nổi!

Vu Thanh chửi rủa liên hồi, tay lại chẳng hề ngừng lại, giờ đang trước mặt Hầu gia, hắn cảm giác nếu mình có chỗ nào không chuyên nghiệp, liệu có thể bị Hầu gia đánh ra bã không đây?”

Võ Hầu thấy động tác của Vu Thanh vô cùng thành thạo bèn gật đầu, xem ra cũng khá quen tay. Hắn tương đối lạ lẫm với võ giả giáp máy, có điều cái này cũng không thể trách hắn. Tỏng phủ Võ Hầu hay thậm chí trong số cao thủ ở Thiên Hưng tinh quần, không một ai là võ giả giáp máy.

Không biết từ lúc nào, võ giả giáp máy đã trở thành từ ngữ đại biểu cho sự kém cỏi.

Trong mắt người bình thường, mặc dù võ giả giáp máy và thợ máy luôn miệng nói muốn phục hưng thời đại máy móc, nhưng ai cũng nghĩ đó chỉ là một đám cố chấp nói mê mà thôi.

Không ai coi trọng bọn họ, chẳng qua là một đám nhà giàu sống ảo tưởng mà thôi.

Trong thời đại tôn sùng thực lực này, cho dù có hô khẩu hiệu bao nhiêu cũng chẳng bằng một nắm đấm mạnh mẽ. CHỉ cần ngươi có thực lực, ngươi có thể có hết thảy, không có thực lực thì nói gì tới huy hoàng năm xưa, chẳng qua một đám thất bại tự an ủi mình mà thôi.

Võ giả giáp máy từ từ trở thành một quần thể nhỏ bé.

Thực lực Vu Thanh không cao song trong khu vực thống trị của Võ Hầu hắn cũng có chút danh tiếng. Dánh tiếng của hắn không tới từ thực lực, mà tới từ cái danh nửa vời của hắn. Là võ giả giáp máy, hắn chỉ nửa vời, là thợ máy, hắn cũng chỉ nửa vời. Nhưng hai nửa này ghép lại, cho dù trong quần thể nhỏ kia cũng rất hiếm thấy. 

Tài nghệ hắn không cao nhưng kiến thức lại khá tốt.

Mặc dù trong lòng cực kỳ chán ghét nhưng hắn cũng không dám lừa gạt Võ Hầu.

Xấu chết đi được, xấu chết đi được, xấu chêt sđi được...

Quan sát khắp nơi khiến hắn cảm thấy như nuốt phải một con ruồi, đột nhiên, ánh mắt hắn lại ngẩn ra.

“Hả!”

Một tiếng hét kinh hãi vang lên giữa sân tập tĩnh lặng, Võ Hầu đang nhắm hai mắt bật mở. Võ Hầu vốn là người chu đaoá, Vu Thanh tự cho rằng đã che dấu thần sắc rất khá nhưng hắn vẫn thu hết vào mắt.

Mặc dù trong lòng hơi thất vọng nhưng hắn cũng không quá để ý, định nhắm mắt dưỡng thần. Nếu không phải đây là võ giáp do Đường Thiên đưa tặng hắn đã sớm ném vào đống rác. Về phần nó rốt cuộc lợi hại đến đâu, với hắn thật ra cũng chẳng mấy ý nghĩa. Quan trọng là hành động tặng quà của Đường Thiên.

Lúc này nghe Vu Thanh hét lên Võ Hầu cũng hơi ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không sao, không sao!” Vu Thanh giật mình, cuống quít trả lời.

“À, vậy ngươi tiếp tục đi.” Võ Hầu nhìn ra vẻ thiếu tự nhiên trên khuôn mặt Vu Thanh nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Vu Thanh thấy Võ Hầu nhắm mắt lại mới thở phào một hơi, ánh mắt đặt lên phần thiết kế nội bộ của giáp máy, ánh mắt vô cùng phức tạp. Ngược lại với phần ngoại hình cẩu thả, phần thiết kế chân lực nội bộ thật chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật! Lần đầu tiên hắn được thấy những đường nét đầy mỹ cảm như vậy, những vệt lam này trong mắt hắn thật chẳng khác nào cảnh tượng tươi đẹp nhất.

Càng khiến hắn bất ngờ hơn là bản thân không thể hiểu nổi.

Điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Giáp máy qua tay hắn đã không đưới trăm cái. Ngày thường nếu võ giáp của ai hỏng hóc cũng tới nhờ hắn kiểm tra sửa chữa, thậm chí còn có một số võ giả giáp máy từ tinh cầu khác tới nhờ giúp đỡ. Trong cái vòng tròn nhỏ bé này, hắn đã có thể coi là kiến thức uyên bác rồi.

Nhưng hắn dám cam đoan mình chưa từng thấy đường nét nào phức tạp như vậy!

Khi hắn thấy những đường truyền chân lực này lần đầu lập tưc ngây ngẩn. Cảm giác tương phản khiến hắn bất giác hét lên, đợi đến lúc phản ứng lại lập tức biến sắc.

Có điều thấy Hầu gia không truy cứu hắn mới thu lại tâm trạng thấp thỏm lúc nãy, bắt đầu nghiên cứu bộ giáp máy này tiếp. Vu Thanh bắt đầu đổ mồ hôi, Hầu gia vốn nổi tiếng nghiêm khắc, nếu không nói ra nguyên nhân, kết quả của mình sẽ rất thảm.

Những tuyến đường chân lực đó không hiểu nổi, vậy chỉ đành hạ thủ từ nơi khác...

Vu Thanh lau mồ hôi trán, bắt đầu cảm thấy áp lực. Tròn mắt nói dối Hầu gia? Hắn không có cái gan này.

Sau đó, hắn thấy rãnh thẻ, thứ chưa từng xuất hiện trên giáp máy này càng khiến hắn thấy áp lự.

Mồ hôi ướt nhẹp cả lưng, áp lực của Vu Thanh tăng lên gấp bội, từ bao giờ mà trên giáp máy có cả rãnh thẻ?

Chẳng lẽ rãnh thẻ này là trang sức...

Đột nhiên, tay Vu Thanh run run, hắn nhớ một tin đồn nhỏ. Các đại sư máy móc trong Hắc Hồn đã bắt đầu nghiên cứu dung hợp giáp máy và thẻ hồn tướng.

Chẳng lẽ...

Chắc chắn là giả rồi...

Vu Thanh theo bản năng nuốt nước miếng, cho dù kỹ thuật này đã có người bắt tay vào nghiên cúu vậy cũng là kỹ thuật tiên tiến nhất, sao có thể xuất hiện trên một bộ giáp máy rách nát như vậy được? 

Lừa đảo... chắc chắn là lừa đảo!

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định thử nghiệm một chút, tiện tay lấy một tấm thẻ hồn tướng cấp bốn đút vào. Tấm thẻ hồn tướng cấp bốn này cũng tương đối khá, là Thiết Chuy Quyền cấp bốn.

Két!

Thẻ hồn tướngd odọt nhiên sáng lên, sau đó cả thẻ và rãnh đều biến mất không còn dấu tích!

Rầm!

Quái vật xấu xí như cục sát trước mặt đột nhiên triển khai tư thế, đôi tay thô kệch xiết chặt, trong sự ngạc nhiên của Vu Thanh, hai nắm đấm như hai quả chùy nện thẳng xuống mặt đất.

Rầm!

Mặt đất xung quanh cặp thiết quyền này rạn nứt như mạng nhện.

“Khai mở Thiết Chuy Quyền cấp bốn, còn thừa hai vị trí võ kỹ.”

Một âm thanh khô khan đột nhiên vang lên trong đầu Vu Thanh.

Khai mở Thiết Chuy Quyền cấp bốn... còn thừa hai vị trí võ kỹ.

Mấy rãnh thẻ này là thật...

Vu Thanh ngây ra như phỗng, đột nhiên hắn giật mình, sắc mặt trắng bệch.

Đợi đã!

Âm thanh này... sao lại có âm thanh...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là võ hồn!

Một tin đồn khác hiện lên trong đầu, máu nóng xộc thẳng lên óc hắn.

Ánh mắt Võ Hầu bừng sáng, Thiết Chuy Quyền cấp bốn! Đòn thế như búa tạ của “cục sắt” vừa rồi là Thiết Chuy Quyền! Ánh mắt Võ Hầu hạ xuống đôi tay như chùy sắt, giật mình tới thất thần. Một quyền vừa rồi chỉ coi là quy củ trong quy củ, nhưng động tác cắm thẻ vừa rồi của Vu Thanh hắn cũng thu vào mắt. Còn thừa hai rãnh thẻ, nói cách khác còn có thể cho hai loại võ kỹ nào.

Bất cứ võ giả nào nếu có tới ba loại võ kỹ quy củ trong quy củ, vậy cũng nghĩa là chiến thuật của hắn sẽ phong phú thêm rất nhiều!


Võ Hầu lập tức ý thức được giá trị của nó.

Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng quắc – chấn động của võ hồn!

Bộ giáp máy thậm chí có chấn động tương tự võ hồn của bí bảo.

Sắc mặt Võ Hầu càng thêm khiếp sợ.

Còn Vu Thanh kinh hãi quá độ, hai mắt trợn tròn, như cây cọc gỗ gục thẳng xuống, ngất xỉu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi