CHIẾN THẦN BIẾN

Đằng Phi than nhẹ một tiếng:
- Cùng với chờ bọn họ hậu tri hậu giác tới ăn hôi, không bằng hiện tại liền đem miếng thịt này đưa tới bên miệng bọn họ.

Ánh mắt Âu Lạp Lạp có chút dại ra nhìn Đằng Phi hỏi:
- Chủ nhân. Những gia tộc kia... có lý do gì công kích bọn họ chứ?

- Ha ha, lý do? Đám phụ tá của những gia tộc đó cũng không phải ăn không ngồi rồi. Đừng nói ta đưa cho bọn họ những chứng cớ đủ để xét nhà diệt tộc những năm qua tám đại gia tộc đã làm. Cho dù không có, bọn họ cũng có thể bào chế ra...
Đằng Phi thản nhiên nói.

Khóe miệng Bạo Long giật giật, vẻ mặt dại ra nhìn Đăng Phi:
- Chủ nhân, ngài thật độc! So sánh với ngài, ta quả thật là vô cùng thuần khiết... giống như là một đóa hoa nhỏ trắng nõn!

Bên kia hai nàng Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp cùng nhau trợn mắt xem thường, làm ra động tác nôn mửa, phi thường khinh miệt liếc Bạo Long.

Đằng Văn Khoa vẻ mặt tán thưởng nhìn Đằng Phi:
- Thiếu gia anh minh!

Đằng Phi mặt hơi ửng đỏ, trong lòng thầm nghĩ: Bị Thanh Long lão tổ giáo dục lâu như vậy, nếu ngay cả chút chuyện ấy đều nghĩ không rõ chắc là con rắn táo bạo kia nhất định sẽ mắng mình là thằng ngốc ngu xuẩn nhất trên thế giới này.

Tám đại gia tộc xưng hùng Thanh Bình Phú không giả, nhưng toàn bộ Thanh Nguyên Châu còn có rất nhiều thể lực cũng không thua kém tám đại gia tộc. Có môn phái, có bang hội, cũng có gia tộc. Những thế lực này ngày thường cùng tám đại gia tộc nước sông không phạm nước giếng, giữa lẫn nhau không có gì qua lại, lại càng sẽ không chủ động đi khiêu khích tám đại gia tộc.

Chỉ khi nào tám đại gia tộc xuất hiện nguy cơ, những thế lực này sẽ liền giố như cá mập trong biển. Một khi ngửi được mùi máu tanh sẽ lập tức ùa lên!

Đối mặt với ích lợi sinh ra khi thâu tóm tám đại gia tộc cho dù là Hoàng đế cũng sẽ động tâm, càng không nói những thế lực này. Có loại cơ hội tốt này, bọn họ sao có thể bỏ qua?

Bỏ đá xuống giếng... vốn chính là chuyện những thế lực này am hiểu nhất.

Đăng Phi nguyên bản sẽ không nghĩ tới phải tự mình gánh vác nguy hiểm tiêu diệt tám đại gia tộc và ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật. Đêm qua, hắn cũng đã cho Bạo Long chặn giết người Thác Bạt gia phái ra báo tin, lại để Bạo Long một ít thư tín tìm chuyên môn đưa tin hỏa cấp. Hứa lấy số tiền lớn tặng cho toàn bộ Thanh Nguyễn Châu, trừ những thế lực của ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật kia.

Đằng Phi học được trong Hồn vực không chỉ có nâng cao vũ lực, cho nên dù bên phía Đằng gia không có phản ứng gì, tám đại gia tộc bị hủy diệt cũng là đã định trước.

Đằng Văn Khoa cười tủm tỉm nhìn Đằng Phi hỏi:
- Phi thiếu gia, kế tiếp người có tính toán gì không?

- Văn Khoa gia gia. Tài bào trong đại trạch Vương gia này cũng sẽ không ít nhỉ? Ở chỗ tri phủ của Thanh Nguyên Châu...
Đăng Phi nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng:
- Nếu ngài đều đã có quyết định thì đừng tới kiểm tra tiểu tử nữa hả?

- Ha ha ha!
Đằng Văn Khoa sang sảng cười vài tiếng, đầy vẻ vui mừng nhìn Đằng Phi:
- Thằng nhóc ngươi. Ôi, Đằng gia có người, không cần lo lắng tương lai!

Nói xong, Đăng Văn Khoa nghiêm sắc mặt nhìn Đằng Phi hỏi:
- Kế tiếp, ngươi có phải là muốn đi chỗ ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật hay không?

Đăng Phi gật gật đầu, thương cảm nói:
- Năm đó nếu không phải ba nhà quý tộc này lâm trận phản bội, sư phụ ta sẽ không chết, Đằng gia cũng sẽ không lọt vào trong nguy cơ sinh tử một mất một còn, ta càng không cần phải đi xa Tây Thùy tránh họa. Văn Khoa gia gia, ta biết ngài muốn nói gì, nhưng chú ý ta đã định. Cho dù tương lai gặp phải áp lực lớn đến đâu, một mình ta chống.

Đằng Phi nói xong, ngẩng đầu nhìn Đồng Văn Khoa nói:
- Ta sẽ lập tức tuyên bố. Thoát ly Đằng gia, tức lập môn hộ!

- Cái gì? Không thể!

Đằng Văn Khoa lớn tiếng nói:
- Đằng Phi, ngươi ngàn vạn không thể làm loại chuyện hồ đồ này. Người cho ngươi tự lập môn hộ, Đằng gia liền có thể phủi sạch quan hệ sao? Ngươi động đến tám đại gia tộc, cho dù Vương gia này là hoàng thân quốc thích nhưng vẫn như trước có thể che giấu. Nhưng một khi người động ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật này, như vậy phải đối mặt chính là tai họa ngập đầu!

Đằng Văn Khoa sợ Đằng Phi không rõ, giải thích kỹ càng:
- Ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt hơn người. So sánh với những quý tộc tôn quý ở để độ Chân Võ Thành kia càng không tính là cái gì. Nhưng bọn họ ở Thanh Nguyên Châu nội tình cực sâu, căn cơ thâm hậu và mạng lưới khổng lồ, căn bản không phải ngươi có thể tưởng tượng. Những năm này, ba nhà quý tộc ra vô số nhân tài, rải rác các nơi đế quốc. Người động đến bọn họ, những người đó sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Bạo Long đứng ở một bên không kìm nổi nói:
- Lão gia tử hà tất ca ngợi người diệt uy phong của mình. Không phải là quý tộc sao? Ta còn là Bá tước kế thừa đây!

- Hả?
Đằng Văn Khoa vẻ mặt dại ra nhìn Bạo Long, lập tức kịp phản ứng lại cười khổ nói:
- Ngươi là quý tộc Tây Thùy, qua bên này...
Đoạn sau Đăng Văn Khoa không nói nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Cho dù ngươi là quý tộc, nhưng người là quý tộc bên Tây Thùy, tới phương đông nào có nghĩa lý gi?

Tuy nhiên trong lòng Đằng Văn Khoa đối với Đằng Phi cũng là bội phục không thôi. Tiểu thiếu gia năm nay mới 16 tuổi thế mà lại có thể cho một quý tộc có thân phận Bá tước trở thành người hầu của hắn... Chuyện này nói ra quả thật là kinh thế hãi tục!

- Ha ha. Lão gia tử, ngài xem trên người ta có một chút khí chất của những quý tộc kia sao? Bạo Long cười hắc hắc, từ trong ngực lấy ra một miếng lệnh bài ném cho rằng Văn Khoa:
- Quý tộc ta đây là quý tộc từ chiến trường Vực ngoại giết mà có, là tích lũy quấn công mà tích lũy được, đông hay tây đều thông dụng. Có thứ này, đều là quý tộc. Chủ nhân của ta muốn tuyên chiến ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật, không vấn đề chứ?

Đằng Văn Khoa năm xưa cũng theo lão gia tử Đằng Văn Hiên vào năm ra bắc, kiến thức nhiều, nghe nói chiến trường Vực ngoại toàn thân không kìm nổi khẽ run lên, ánh mắt nhìn Bạo Long cũng trở nên hoàn toàn bất đồng. Thần sắc ông nghiêm nghị khom người thi lễ:
- Không nghĩ tới tráng sĩ Bạo Long dĩ nhiên là trên chiến trường Vực ngoại trở về. Lão hủ thất lễ!

Bạo Long nhanh chóng trả lễ, liên tục nói:
- Lão gia tử ngài quá khách khí. Thân phận hiện tại của ta chính là một người hầu bên cạnh chủ nhân.

Ánh mắt Đằng Văn Khoa lúc này nhìn Đằng Phi đều hoàn toàn thay đổi, dường như người mê đồ cổ đang đánh giá một món trân bảo hiểm có thế gian, nhìn cho Đằng Phi trở nên có chút mất tự nhiên.

- Già rồi, thật sự là già rồi!

Thật lâu sau, Đồng Văn Khoa lắc đầu phát ra tiếng thở dài rồi nói:
- Nếu là như vậy, Phi thiếu gia, lão hủ cũng không cản người nữa. Cơn giận này nếu không để người trút hết, chỉ sợ người cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Người đi đi, cũng đừng nói loại lời tự lập mốn họ này nữa. Đằng gia có một đại bá ngươi đã đủ rồi, ngươi cũng đừng kích thích gia gia người. Người muốn đi làm gì thì làm, chuyện còn lại giao cho lão hủ đi.

Đăng Văn Khoa nói xong, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia hiện lên một vẻ tàn nhẫn. Tám đại quý tộc, ba nhà quý tộc giống như 11 ngọn núi lớn ép trên đỉnh đầu Đằng gia, khiến người ta thở không nổi. Hắn lại làm sao không muốn đem những ngọn núi lớn này đánh tan thành bụi bặm?

Cách làm của Đằng Phi giống như suy nghĩ của lão. Một bên dùng tài phú phú khả địch quốc của tám đại gia tộc hấp dẫn những thể lực khác của Thanh Nguyên Châu tới, tiêu diệt tám đại gia tộc đã không còn nanh vuốt quả thật là cử chỉ để dàng: Một bên khác thì hứa dùng tiền lớn đối với tri phủ Thanh Nguyên Châu, nhờ hắn tấu lên trên thay Đằng gia giải vậy, đem trách nhiệm phân hóa. Cứ nói đây là một lần sống mái lớn giữa các thế lực của Thanh Nguyên Châu.

Về phần nguyên nhân sao... như vậy càng đơn giản. Tám đại gia tộc cường thế vô cùng, ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích, áp bách những thế lực khác. Mâu thuẫn đạt tới đỉnh điểm, những thế lực kia hợp lại phản kháng, vì thế…

Đằng Văn Khoa từng phân tích nhiều lần, từ bất kỳ góc độ nào mà nói tri phủ đại nhân của Thanh Nguyên Châu đều vui mừng muốn thấy loại tình huống này.

Vương gia hai năm nay cường thế vô cùng, căn bản không để ý tới tri phủ đại nhân của Thanh Nguyên Châu. Liên đới theo là bảy đại gia tộc khác cũng đều vô cùng ngang ngược. Trên thực tế, nguyên bản bọn họ cũng không chưa từng để ý tới tri phủ đại nhân như thế nào.

Về mặt thể lực, tri phủ đại nhân của Thanh Nguyện Châu tự nhiên không thể so với tám đại gia tộc. Nhưng về đại nghĩa, tri phủ đại nhân lại là người địa vị cao nhất toàn bộ Thanh Nguyên Châu.

Cho dù Vương Thiên Hà là quốc trượng địa vị cũng không cao bằng tri phủ đại nhân. Quốc trượng tuy rằng tôn quý nhưng lại không có phẩm cấp! Mà tri phủ đại nhân Thanh Nguyện Châu nhưng là đại quan biên giới chân chính Hoàng triều Chân Võ sắc phong!

Khi tám đại gia tộc cường thế, tri phủ đại nhân tự nhiên sẽ không chủ động tìm bọn họ gây sự. Nhưng hiện tại loại thời điểm này, nếu tri phủ đại nhân nói chuyện gì làm cái gì... Như vậy thì quá đơn giản!

Quan lại há mồm, nói gì đều có lý. Đằng Văn Khoa cũng chính là nghĩ tới điểm này mới vô vàng đuổi tới Thanh Bình Phủ tìm Đằng Phi. Ông lại không nghĩ tới, Đăng Phi từ lâu đã nghĩ tới điểm này.

Đằng Văn Khoa không khỏi phát ra cảm thán bản thân đã già.

Không đề cập tới Đằng Văn Khoa xử lý kết cục chuyện này, Đằng Phi dân theo Bạo Long cùng Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp ra roi thúc ngựa chạy về Phạm gia khoảng cách gần Thanh Bình Phủ nhất!

Phạm gia Thanh Nguyên Châu – lão tộc trưởng Phạm Trường Thanh tuy rằng chỉ là Huân tước tầng lớp thấp nhất của quý tộc đế quốc. Nhưng Huân tước này lại là thừa kế. Tổ tiên Phạm gia cũng từng ra đại quý tộc, mấy trăm năm trước từng có một vị Bá tước. Cập này ở toàn bộ Hoàng triều Chân Võ đều đã là quý tộc rất cao cấp rồi.

Phạm gia lúc đó ở Hoàng triều Chân Võ cũng từng hiển hách một thời, sau lại có người phạm sai từ Bá tước bị trực tiếp giáng xuống Huân tước, sau đó đuôi ra khỏi đế độ Chân Võ Thành.

Phạm gia về tới nơi khởi nguồn cũng không bởi vậy mà không gượng dậy, ngược lại dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng đương thời ở Thanh Nguyễn Châu phát triển, trở thành một đại phú hào ở Thanh Nguyên Châu.

Dù sao cũng là quý tộc lâu đời thậm căn cố đế, mạng lưới quan hệ hết sức lớn mạnh. Những quan hệ tổ tiên từng có một mực được giữ lại tới hiện tại. Cuối mỗi năm Phạm lão tộc trưởng đều phải người đi đế đô Hoàng triều Chân Võ đưa lễ dày.

Cho nên, đừng nhìn Vương gia hai năm nay dựa vào một đứa con gái trở thành Hiền phi nở mặt nở mày, nhưng từ nội tình mà nói bọn họ vẫn không bằng quý tộc lâu đời Phạm gia này.

Cho nên, mặc dù Vương gia hai năm nay khí thế dần tăng cao nhưng vẫn như trước không đám đi trêu chọc quý tộc như Phạm gia.

Là quý tộc lâu đời của đế quốc, tình huống của Trương gia và Lật gia cũng không xê xích gì nhiều so với Phạm gia. Đều là tổ tiên từng có thân phận hiển hách, tới bây giờ đều đã hoàn toàn lắng đọng, hết sức khiêm tốn.

Trừ quyết định lão tộc trưởng ba nhà Phạm Trương Lật làm ra ba năm trước kia, mấy năm gần đây ba nhà quý tộc không có bất kỳ hành động quá đáng nào. Có thể nói, quả thật là khiêm tốn vô cùng kỳ tận.

Về phận chuyện ba năm trước kia, khiến ba nhà Phạm Trương Lật ăn quả đắng lớn ngậm bồ hòn làm ngọt, có khó không nói nên lời. Nhưng tương đối với tám đại gia tộc, chèn ép của ba nhà quý tộc này đối với Đằng gia vẫn tính là nhẹ.

Đối với lão tộc trưởng của ba nhà Phạm Trương Lật mà nói, đó chỉ là một quyết định sai lầm mà thôi. Bọn họ phỏng đoán sai lầm tình thế lúc bấy giờ, vốn định ở trên người Đằng gia cắn xuống một miếng thịt lớn, lại không nghĩ tới bị gãy răng.

Chuyện này cũng không có gì. Tín điều của quý tộc chính là: Không có bằng hữu và kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Nếu Đằng gia đột nhiên trở thành đại quý tộc hiển hách, như vậy lão tộc trưởng của ba nhà cũng tuyệt đối sẽ không chống đến chết, mà là sẽ trước tiên hạ thấp thân phận, đi nhận lỗi chịu tội.

Chỉ là... có một số việc, xảy ra rồi liền không có đường thương lượng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi