CHIẾN THẦN BIẾN

Nghĩ tới đây, trên trán Đằng Phi toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lấy tay lau qua cảm giác hơi lạnh, Đăng Phi nhíu sát chân mày, trong lòng không khỏi vô cùng oán hận đối với người hạ độc vào Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp.

Có cừu hận gì cứ quang minh chính đại tìm tới cửa, cho dù sử dụng độc kế thì cũng nên nhắm vào chính mình là được, hà cớ gì lại liên lụy tới hai cô gái vô tội. Người này quả thực chính là một kẻ tiểu nhân không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

Mộng Huyện Tình Nhân Tỏa... không có thuốc giải!

Đằng Phi thật sự không biết phải đối mặt với đối tỷ muội kia như thế nào! Không nói đến tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp là bị liên lụy vì mình mới trúng loại độc này, mà Đằng Phi cũng từng chính mồm đáp ứng với họ, sẽ tìm được giải dược cho họ.

Chính là thời điểm đó, Đằng Phi bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, đối phương chẳng những muốn thông qua Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp để khống chế mình, hơn nữa Mộng Huyện Tình Nhân Tỏa này lại không có giải được!

Nếu không phải trong gia tộc Đằng gia, có một số lão y sự kinh nghiệm phong phú, thì không có khả năng suy đoán ra độc dược trong người hai tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp chính là Mộng Huyện Tình Nhân Tỏa.

Hơn nữa người hạ độc kia chỉ sợ cũng không nghĩ tới, hai tỷ muội này từ nhỏ đã có nhiều truân chuyển, rồi lại nói thật ra hết với mình, khuấy đảo tất cả kế hoạch và bố trí của người hạ độc.

Đây là điều bất ngờ nhất đối với người hạ độc, bởi vì căn cứ theo suy luận nhân tính của con người, khi người đang gặp được nguy hiểm đầu tiên theo bản năng là sẽ tự bảo vệ tính mạng của mình!

Đương nhiên, phải trừ ra loại thiên tính cha mẹ bảo vệ con cái.

Hai tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp trước đây không có bất kỳ quan hệ gì với Đằng Phi, thậm chí bởi vì Hồng Nhật Hội mà hai bên còn có một chút cừu hận không lớn không nhỏ.

Tính mệnh đã bị uy hiếp, người hạ độc kia tuyệt đối không nghĩ tới: đôi tỷ muội song sinh này rồi lại thành thực như thế... Vì không muốn trở lại Tây Thùy đối mặt với người đó nên nói thẳng ra chuyện họ bị trúng độc…

Lúc này mới dẫn tới Đằng Phi xét nghiệm máu cho họ, từ đó cho ra kết luận toàn bộ là âm mưu của người hạ độc!

Cho nên, một uống một mổ này giống như thiên định. Trước mắt tuy rằng Đằng Phi không có biện pháp nào giải độc cho Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp, nhưng ít ra đã biết được âm mưu của đối phương, đối với bản thân Đồng Phi mà nói đã không còn nguy hiểm nữa!

Đằng Phi than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Nói không chừng, mấy tháng sau còn phải trở về Tây Thùy một chuyến, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn hai tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp chết đi!

Thời điểm Đằng Phi nói lời này, cũng không có đoán trước được: không đợi hắn chủ động đi Tây Thùy, đối phương, lại xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hiện giờ Đằng Phi, còn đang tiếp tục tính toán.

Nguy cơ của Đằng gia đã giải trừ, tương lại một thời gian rất dài toàn bộ Thanh Nguyên Châu, đã không còn có thể uy hiếp đến Đằng gia. Về phần đế đô bên kia, phi tử của Vương gia được đương kim Hoàng đế sủng ái, điều này thật có chút đau đầu, nhưng Đằng Phi cũng không sợ, một nữ nhân trong cung một khi bị phát hiện có khuynh hướng tham gia vào chính sự, thì dù trước đó có được sủng ái như thế nào cũng sẽ lập tức bị thất sủng!

Đương kim Hoàng đế cũng không phải là một người hiền lành.

Càng đừng nói Đằng Phi còn nắm con bài chưa lật Lăng gia quyền cao chức trọng này. Chỉ là mỗi nhân tình này Đằng Phi cũng không định tùy tiện sử dụng, bởi vì thứ nhân tình này dù sao sẽ có một ngày hữu dụng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Đăng Phi tuyệt sẽ không làm phiền Lăng gia trợ giúp mình.

Lục Tử Lăng còn sống, bất kể như thế nào, Đằng Phi cũng muốn đi gặp mặt một lần, nhưng tiếng cảnh cáo của lão nhân áo xám này còn vang trong tai. Đằng Phi cũng hiểu được, những siêu thế lực lớn kia khẳng định đều có quy củ như vậy, Lục Tử Lăng khẳng định cũng là thân bất do kỷ.

Cho nên, ở trước khi thực lực của hắn đạt tới cảnh giới nhất định, hắn sẽ không đi tạo thêm phiền toái cho Lục Tử Lăng.

Chuyện của hắn lúc này, chính là cừu hận của song thân cha mẹ, đây cũng là nguyên nhân căn bản Đăng Phi không tiếc hết thảy cái giá phải trả trở nên mạnh. Trước mắt xem ra, gần như không có gì rõ ràng, vụ huyết án mười mấy năm trước, giờ phút này giống như sương mù bao phủ bên ngoài khiến người ta thập phần mờ mịt, không thể sáng tỏ, không phân rõ đồ vật này nọ.

Đằng Phi dự tính trong lòng, vẫn là quyết định phải tới đế đô một chuyến, Đằng Vũ Đăng Long và Đằng Lôi đều ở nơi đó, Lăng Thi Thi, Lăng Thiên Vũ cung ở đế độ, nhóm trẻ tuổi của tám đại gia tộc cũng đều ở đế đô.

Nơi đó, là một nơi tụ tập anh tài, Thanh Nguyên Châu tuy rằng rất lớn nhưng vào lúc này ở trong mắt Đằng Phi, còn có chút rất khó khăn. Muốn báo thù cho cha mẹ, bằng sức một người mình khẳng định là không đủ. Như vậy, cũng chỉ có ở loại địa phương đế độ này, mới có thể học được càng nhiều, mới có thể làm cho thế lực của mình trở nên cường đại hơn nữa!

Trong lòng của Đằng Phi dần dần kiên định lên! Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới bản quyền phổ của lão nhân áo xám đưa cho mình kia, nghe nói là quyền phổ cấp Đấu Thánh, là Lục Tử Lăng ủy thác lão trao cho mình.

Hiển nhiên, Lục Tử Lăng vẫn còn quan tâm tới hắn. Nghĩ tới đây, khóe miệng Đằng Phi lộ ra một vẻ tươi cười nhu hòa, từ trong chiếc nhẫn lấy ra bản quyền phổ, cầm trong tay, nhìn mặt bìa cổ xưa, mặt trên có hai cổ tự cứng cáp... Vô Danh.

“Quyền pháp này, tên là Vô Danh ư? Đằng Phi nhíu mày, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc khó hiểu, mở ra bản quyền phổ.

“Thiên địa mới bắt đầu, hư vô sinh hỗn độn, hỗn độn sinh nhất, nhất sinh nhị, tam diễn vạn vật!”

Đây là câu đầu tiên dạo đầu trong quyền phổ, Đằng Phi xem ra có chút líu lưỡi, thầm nghĩ: “Người sáng tạo quyền phổ này là ai? Khẩu khí cũng quá lớn đi?”

Một quyển quyền phổ mà thôi, cho dù là cấp Đấu Thánh thì cũng là đấu kỹ của con người sáng tạo ra, những câu nói ghi trên này lại giống như đang giảng giải khởi nguyên của thế giới này!

Khẩu khí to lớn, có thể đánh đồng với Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp!

Trên Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp tuy rằng không có nói rõ ra, nhưng ý của cái tên của nó đã biểu đạt thực rõ ràng.

Ở trên thế giới này, nếu thiên đạo chỉ có năm mươi, như vậy con người nhiều nhất chỉ có thể thôi diễn đến bốn mươi chín, còn lại một cái đó là thiên đạo!

Nhận định thắng thiên, điều này cũng chỉ là một câu khẩu hiệu của con người tự lừa gạt mình mà thôi, đừng nói là ông trời, cho dù thiên tai cường đại của thiên nhiên cũng không phải con người có thể chống lại được. Tỷ như nói trận tuyết lở kinh thiên động địa trên Cổ Thần Thánh Sơn kia, cho dù là Đấu Thánh gặp phải đều đã biến sắc, căn bản không dám cứng rắn chống lại!

Cho nên, Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, xem từ trên cái tên của nó cũng đủ cuồng vọng, đủ kiêu ngạo rồi. Dường như chỉ cần đả thông toàn thân cao thấp năm mươi chỗ Đấu mạch kia, là có thể bổ sung một cái” có thể chân chính sánh với Trời, mà nhân loại vĩnh viễn không thể đạt tới kia!

Hiện nay Đằng Phi chỉ đả thông mười chỗ Đấu mạch, hắn cũng không biết thật sự đả thông năm mươi chổ Đấu mạch có phải hay không sẽ biến thành cường giả như vậy, ở sâu trong nội tâm vẫn còn có chút hoài nghi.

Mà khi hắn thấy tên của quyền phổ này vốn là tự hạ thấp đến mức tận cùng. nhưng hàng chữ trên khúc dạo đầu lại kiêu ngạo đến bễ nghễ thiên hạ, mí mắt Đằng Phi không khỏi nhảy dựng một trận, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu:
- Là quyền pháp này thật sự cường đại như vậy, hay là cổ nhân thích khoác lác? Ta như thế nào cảm giác, ý sau có thể tính càng lớn hơn một chút vậy?

Nếu lời nói của Đằng Phi bị các người tập võ khác nghe được, nhất định sẽ mắng to hắn là đại nghịch bất đạo, lại dám hoài nghi sáng tác của tiên hiền như thế. Nhưng đối với Đằng Phi mà nói lại rất bình thường, dùng thái độ nghiêm túc để tu luyện, dùng tâm tình hoài nghi để cầu chứng... Chỉ có điều là thiếu niên Đằng Phi này không có danh sự chỉ điểm, phương thức làm việc trước nay luôn như thế.

Tổ tiên vị tất chính là người tài, đại nhân vật vị tất sẽ không khoác lác, cũng giống như đầu kỳ của rất nhiều gia tộc môn phái tu luyện, phía sau cái tên nổi bật như là Vô Địch Thần Quyền, Phá Thiên Thần Kiếm, Đồ Long Đao Pháp... đấu kỹ nhiều hằng hà sa số, nhưng hầu hết trong đó, trên thực tế đều là đấu kỹ của cấp Đấu Sư hoặc là cấp Đại Đấu Sư mà thôi.

Người tham gia sử dụng những đấu kỹ này, gặp phải một võ giả đấu khí cùng một cấp bậc sử dụng đấu kỹ cấp Đấu Tôn, thì cho dù đối phương sử dụng đấu kỹ cấp Đấu Tôn tên gọi là Đao Pháp Cọng Cỏ Nhỏ, loại cái tên không ra gì này, cũng giống nhau có thể sử dụng chém cho người sử dụng Vô Địch Thần Quyền, Phá Thiên Thần Kiếm, Đô Long Đao Pháp... kia đâu rơi máu chảy.

Thực lực chân chính, không phải nói ra, mà làm được!

Cho nên, lúc mới đầu Đằng Phi học tập quyền phổ Vô Danh, đúng thật là bắt đầu ôm một loại tâm tính học tập “Vô Địch Thần Quyền”.

Cũng không phải Đằng Phi hoài nghi Lục Tử Lăng trao cho hắn chỉ là quyền phổ vô dụng. Trên thực tế, thời điểm lão nhân áo xám trao cho hắn, có nói một câu “Cấp Thánh”, cũng đủ nói rõ mức độ quý báu của quyền phổ này.

Đạt tới cảnh giới của lão nhân áo xám này, đâu cần vì cái gì mà nói mạnh miệng tô son trát phấn.

Đằng Phi hoài nghi chính là nhằm vào câu mào đầu trên quyền phổ.

Nhưng khi Đằng Phi mở ra trang thứ hai của quyền phổ, cái loại ý niệm Vô Địch Thần Quyền trong đầu hắn lập tức tan thành mây khói, cả người cùng kinh ngạc đến ngày người ở nơi đó.

Lúc này hắn mới biết quyển quyền phổ Lục Tử Lăng đưa cho hắn trọng yếu biết bao, bởi vì những thứ trên đó, đúng thật là rất kinh người!

Rốt cục Đằng Phi cũng hiểu được: khúc dạo đầu cuồng vọng đến cực điểm ở trang thứ nhất kia, đều không phải là bắn tên không đích, mà là chỗ tinh túy chân chính của bản Quyền Pháp Vô Danh này!

Võ học trong thiên hạ đều khởi nguyên từ hỗn độn, sau lại mới diễn biến ra các loại bộ sách võ thuật và môn phái.

Thời điểm ban đầu, cái gì cũng không có, khi nhân loại vừa mới xuất hiện trên đời này, cũng không hiểu được võ học là gì, cũng không cần bất kỳ phương pháp tu luyện gì.

Nhưng vì tự bảo vệ mình, trải qua vô số năm tích lũy, nhân loại hình thành bộ sách công pháp võ thuật nhất định, sau khi học tập giúp con người phát huy ra thực lực cường đại của bản thân, có thể làm ít công to.

Đây, chính là khởi nguyên của võ học!

Mà khát cầu trường sinh, lại khiến nhân loại tổng kết ra vô số phương pháp hấp thu linh khí thiên địa để làm cường kiện thân thể kéo dài tuổi thọ.

Có mượn dùng ngoại vật, cũng có tu luyện bản thân. Tỷ như nói đan dược, đây cũng là một ngành học bác đại tinh thâm, nhân loại nghiên cứu chế tạo ra các loại đan dược, đích xác có rất nhiều loại có thể dẫn đến tác dụng kéo dài tuổi thọ. Thậm chí một ít đan dược cực phẩm, có thể làm sống lại xương thịt!

Còn có Luyện Khí Sĩ thượng cổ, nghe nói chính là khởi nguyên của đấu khí hiện nay. Thậm chí có người tinh thông văn hóa thượng cổ nói: đấu khí hiện nay đã suy sụp không thể tưởng tượng, còn kém quá xa so với Luyện Khí Sĩ trong thời kỳ thượng cổ.

Đương nhiên, rất nhiều cách nói như thế, thậm chí hình thành rất nhiều môn phái, người bên nào cũng cho là mình phải, ai cũng không thuyết phục được ai.

Nhưng những điều này cũng không thể ảnh hưởng đối với người ham thích tu luyện đấu khí hiện nay truy tìm đấu kỹ cao cấp. Dù sao thời thượng cổ quá xa xôi, sống ở đường kim mới là hiện trạng của mọi người, cùng với truy tìm thượng cổ còn không bằng nắm bắt thời gian mỗi ngày để tăng lên chính mình!

“Quyền pháp này hẳn phải gọi là Hỗn Độn Quyền Pháp mới đúng!” Đằng Phi chỉ nhìn vài lần, liền không kiềm nổi sinh ra ý cảm thán như vậy, hắn đột nhiên có chút hiểu được, lúc trước người sáng lập quyền pháp này đặt tên “Vô Danh” cho nó là đã hạ thấp biết bao!

- Tổ sư gia sáng lập quyền pháp này, ngài những ngàn vạn lần đừng trách móc ta, là tiểu tử nói sai rồi, ngài thực không phải là những ngụy tông sư nói mạnh miệng kia, ngài là đại sư một thế hệ nha!
Đằng Phi lật xem chiêu thức trên quyền phổ, ghi chép phương thức vận hành lực lượng cần thiết của mỗi chiều, không khỏi vẻ mặt cảm khái thì thào tự nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi