CHIẾN THẦN BIẾN

- Long Trục Lâm, ngươi nói đủ chưa? Ai ở bên cạnh ta không liên quan gì đến ng ươi, ngươi có tư cách gì mà khoa tay múa chân vào chuyện của ta?

Ngữ Đồng bông ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, phẫn nộ nhìn Long Trục Lâm.

- Rất nhanh sẽ có liên quan: Long Trục Lâm nhìn lướt qua mọi người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại jtreen người Đằng Phi, nói:

- Ngươi là Đăng Phi? Nghe nói người rất mạnh, đánh bại Lương Ngọc của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, vậy thì hy vọng về sau chúng ta sẽ có cơ hội giao thủ.

- Long Trục Lâm, ngươi còn không chịu bỏ qua?

Đăng Vũ ở một bên tức giận nói:

- Chuyện giữa các ngươi, các ngươi tự giải quyết, kéo đệ đệ ta vào làm gì?

Long Trục Lâm cười ngạo nghễ nhìn Đăng Vũ:

- Ta không có hứng thú với kẻ yếu, ta muốn giao thủ với hắn, đó là vinh hạnh của hắn.

Nói xong, Long Trục Lâm nhìn Ngữ Đồng một cái thật sâu, xoay người rời đi.

Cửa bị đóng lại, trong phòng nhất thời rơi vào yên lặng, Âu Lạp Lạp nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

- Người này thật đáng ghét, quá cuồng vọng!

Ngữ Đồng chuyển hướng nhìn Đằng Phi, nhẹ giọng nói:

- Đằng Phi, rất xin lỗi, làm liên lụy đến người rồi.

Đằng Phi mỉm cười đáp:

- Không sao.

Đằng Vũ bỗng nói:

- Đệ đệ, người phải cẩn thận người này, nghe nói thực lực của hắn khá cường đại, có thể xếp vào tốp mười người mạnh nhất trong Chân Võ Học Viện. Hơn nữa, bối cảnh của gia tộc hắn cũng rất cường đại.

Nói xong, Đằng Vũ nhìn thoáng qua Ngữ Đồng, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Vẻ mặt Ngữ Đồng đầy vẻ xin lỗi, nhìn Đằng Long nhẹ giọng nói:

- Đằng Long đại ca, thật ngại quá.

- Không cần nói như vậy với ta, ha ha, Ngữ Đồng, ta cũng không sợ hắn. Đăng Long cười tự tin, sau đó nói:

- Ta và hắn cũng không phải chưa từng đánh nhau.

Đằng Phi có chút hứng trí nhìn đường huynh Đằng Long và Ngữ Đồng, thầm nghĩ hai người này cũng thật thú vị, rõ ràng là đều thích lẫn nhau, nhưng lại không nói rõ ra.

Lúc này, Đằng Long quay sang nói với Đằng Phi: - Chúng ta đi thôi.

Mấy người Đằng Vũ, Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp, Ngữ Đồng tiền ba người Đằng Phi ra ngoài cửa, lưu luyến chia tay.

Đằng Phi phất phất tay, đi dọc theo con đường của Thủy Tiên Học Viện để ra ngoài. Lúc sắp đến cửa học viện, bỗng nhiên bị một đám người cản lại.

Kẻ cầm đầu nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, đầu đội mũ vàng, mặc một bộ trang phục màu đen, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng màu xanh, được một đám người bao quanh như chúng tinh chủng nguyệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đằng Phi.

- Ngươi chính là Đăng Phi?

Thanh âm của thiếu niên này có phần non nớt, nhưng ngữ điệu lại cao cao tại thượng.

Đằng Phi thoáng sửng sốt, thầm nghĩ ta cũng không biết người này, hắn cản đường ta làm gì?

Đằng Long nói nhỏ bên tai Đằng Phi:

- Người đó là học viên năm ba của Chân Võ Học Viện, tên là Lăng Phồn, nghe nói là một bàng chi của gia tộc Đại nguyên soái, thực lực rất cường đại, đứng thứ năm mươi mốt trên bảng xếp hạng Chân Võ Học Viện.

Đăng Phi cũng không rõ thực lực của cái bảng xếp hạng Chân Võ Học Viện đó, tuy nhiên nhìn thiếu niên này cũng không yếu, vì thế hỏi:

- Ngươi là ai? Cản đường ta làm gì?

- Nhớ kỹ lấy tên ta, ta là Lăng Phồn. Nghe nói người đang bám lấy muội muội Thi Thi của ta? Hừ, một tiểu tử nghèo đến từ nông thôn cũng thật to gan lớn mật, dám bám lấy con gái của Đại nguyên soái. Hôm nay phải cho ngươi một bài học nhỏ, nếu cóc lần sau, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nói xong, Lăng Phồn vung tay lên:

- Lên, đánh gãy chân chó của hắn là được.

- Dạ!

Mấy hán tử thân hình cao lớn bên cạnh hắn ứng tiếng, phóng thích ra khí tức sắc bén, chậm rãi tới gần Đăng Phi.

Đằng Phi lập tức cảm thấy được sát khí trên người những hán tử này, bọn họ đều đã từng giết người, hơn nữa không chỉ là một.

Ánh mắt Đằng Phi hơi nheo lại, trong lòng có chút tức giận, trước giờ hắn chưa từng nghe nói Lăng Thi Thi còn có vị ca ca nào khác ngoài Lăng Thiên Vũ. Còn nữa, thiếu niên này thật sự rất vô lễ, hơn nữa lòng dạ còn rất độc ác, không thù không oán mà lại muốn đánh gãy chân hắn.

- Lăng Phồn, ngươi quá đáng quá rồi đấy, coi Đằng gia ta dễ bắt nạt sao?

Đằng Long bước lên một bước, một cỗ khí thế cường đại lập tức bộc phát ra từ trên người hắn, lạnh lùng nhìn Lăng Phồn nói:

- Nơi này là học viện, cấm tư đấu!

- Ha ha, ta không phải học viên của Thủy Tiên Học Viện, hắn cũng không phải. Lăng Phồn cười lạnh một tiếng:

- Dám bám lấy muội muội ta thì phải trả một cái giá đắt.

- Ta chưa từng nghe Lăng Thi Thi nói nàng có một huynh trưởng là ngươi? Ta chỉ biết ca ca của Lăng Thi Thi là Lăng Thiên Vũ mà thôi. Lăng Phồn? Chưa từng nghe nói! Đằng Phi cũng bước lên một bước, đứng sóng vai với Đằng Long, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lăng Phần:

- Hơn nữa, ta không rõ người đang nói gì, bám lấy? Ngươi nghe ai nói vậy?

- Ngươi không cần biết, tóm lại, hôm nay ta muốn dạy cho tên nhà quê như ngươi một bài học!

Lăng Phồn cười lạnh nói:

- Lên, đánh gãy chân hắn, có chuyện gì ta phụ trách.

Lúc này, đã có không ít người tò mò đứng xem, một số người nhận ra rằng Phi và Lăng Phồn, lập tức cảm thấy có trò hay để xem.

- Thiếu niên kia chính là Đằng Phi, người đánh bại lão sư Lương Ngọc chỉ bằng một chiều, cũng chính là đường đệ của Đằng Vũ, sao hắn lại đối đầu với Lăng

Phồn?

- Ha ha, ta nghe nói, hôm nay Lăng Thi Thi có xuất hiện trên khán đài của lối i số ba mươi lăm. Sau khi kết thúc trận chiến, lại đi ký túc xá của Đăng Vũ. Lăng Phồn tìm đến gây hấn với Đằng Phi chắc là có liên quan đến việc này.

- Nghe nói tên Lăng Phồn này rất được Đại soái yêu thích, đối đãi như con ruột, mà thực lực tự thân lại mạnh, cho nên kiêu căng thành tính, xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi.

- Đằng Phi cũng không dễ chọc, cho dù trận chiến kia có phải lão sư Lương Ngọc bỏ cuộc hay không thì cũng chẳng thể khinh thường thực lực của Đằng Phi.

Mấy đại hán kia tiến đến gần Đằng Phi, trong mắt có phần khó xử, nhưng bị Lăng Phần lớn tiếng thúc giục, cũng không thể không bắt đầu vây Đằng Phi lại, một người trong đó nói:

- Đắc tội.

Nói xong, khí thế của mấy người này lại tăng lên, một cỗ dao động đấu khí mênh mông bộc phát trong không khí, công kích về phía Đăng Phi.

Đằng Phi cung không nhiều lời, vận chuyển Già Lâu La tâm kinh, thân hình lóe lên liếc tục, đồng thời còn vận hành thêm cả Long Chúng Thiên tâm kinh. Long Chúng Thiên tâm kinh của hắn đã tu luyện đến mức da thịt như đá, lực phòng ngự cực kỳ cường đại.

Bốp bốp bốp! Đằng Phi vung quyền, cho ba người đang lao lên mỗi người một quyền. Đằng Phi cũng không dùng hết toàn lực, bởi vì hắn nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt họ, cho nên hắn cũng không hạ tử thủ.

Nhưng dù như vậy, mấy đại hán này cũng kêu thảm lui về phía sau bảy tám bước, sau đó mới đứng vững lại được. Tất cả đều hoảng sợ nhìn Đăng Phi, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Bọn họ không ngờ rằng thực lực của thiếu niên này lại cường đại như vậy, bọn họ cũng đều là Đại Đấu Sư, ba vị Đại Đấu Sự đồng thời công kích một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chẳng những không thắng lợi, ngược lại còn bị đối phương đánh lui.

Hơn nữa, ba người còn cảm thấy Đằng Phi không dùng hết toàn lực, bằng không, tay họ đã bị phế chứ không phải đau như vậy.

Cho nên, sau khi bị Đằng Phi đẩy lui, ba người lại có chút do dự, không dám tiếp tục công kích.

Thấy cảnh này, khuôn mặt anh tuấn của Lăng Phồn che kín một mảnh u ám, mắng một tiếng:

- Rác rưởi!

Hắn lập tức ném bỏ chiếc áo choàng đang mặc, bước về phía Đằng Phi, lạnh lùng nói:

- Quả nhiên người cũng có chút bản lĩnh, vậy thì để ta chơi đùa với người một chút.

- Chờ một chút. . . Đằng Phi khoát tay, sau đó nói:

- Ta căn bản không biết người, người vô duyên vô cớ cản đường ta, lại muốn đánh gãy chân ta, có phải hơi quá đáng rồi không? Cho dù ta quen biết với Lăng Thi Thi, nhưng điều này có liên quan đến người à?

- Muội muội Lăng Thi Thi của ta là thiên chi kiều nữ, thân phận tôn quý nhường nào, đâu phải tên nhà quê con hoang như ngươi có thể bám đuổi? Nếu hôm nay Lăng Phồn ta không cho ngươi một bài học, chắc ngươi còn nghĩ mình có thể hoành hành chốn đế độ này sao?

Lời nói của Lăng Phồn cực kỳ ác độc, khẩu khí rất cuồng vọng.

- À, ta hiểu rồi, người đang ghen. . .

Đằng Phi chợt hiểu ra, điều này cũng không thể trách hắn chậm hiểu. Năm nay Đăng Phi mới chỉ mười sáu mà thôi, không có bất cứ kinh nghiệm nào về chuyện nam nữ cả.

Nếu không phải hôm nay chứng kiến tận mắt sự tranh chấp với Đằng Long và Long Trục Lâm, có khi Đằng Phi còn không đoán ra lý do mà Lăng Phồn chặn đường hắn.

Ngoài việc Lăng Phồn ghen tị quan hệ giữa hắn và Lăng Thi Thi ra, Đồng Phi không nghĩ ra nỗi lý do nào khác.

- Tên nhà quê không có kiến thức, Lăng Phồn ta lại đi ghen tỵ với loại như ngươi? Thật là buồn cười, hôm nay ta phải cho ngươi một bài học, đừng tưởng đánh bại Lương Ngọc là có thể hoành hành để đô!

Sắc mặt Lăng Phồn xanh mét, rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra. Bảo hiểm rời vỏ, một đạo hàn quang chói mắt chợt lóe sáng, đầu khí hùng hồn phát ra từ mũi kiếm, đâm thẳng về phía Đằng Phi, tốc độ nhanh đến mức làm người ta nhìn không rõ.

Một kiếm này, đâm thẳng về phía yết hầu Đằng Phi.

Đằng Phi cũng nổi giận, lúc trước hắn nghĩ tên Lăng Phồn này là bàng chi của gia tộc Đại soái, cho nên cũng không muốn xung đột quá mức, nhưng không ngờ rằng tên này lại ác động như vậy, đầu tiên muốn đánh gãy chân hắn, bây giờ lại đâm kiếm về phía yết hầu, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.

- Trời ạ, tên Lăng Phồn này cũng thật to gan, rút kiểm đả thương người khác trong học viện, nếu xảy ra án mạng, cho dù là Lăng đại soái cũng không giữ được hắn.

- Đoán chừng là thẹn quá hóa giận, mất đi lý trí.

- Thật là không khôn ngoan a, Chân Võ Học Viện dạy học viên như vậy sao?

Đám học viên của Thủy Tiên Học Viện đứng xung quanh xì xào bàn tán.

Đằng Phi vận dụng Già Lâu La tâm kinh, thân hình hơi mơ hồ, tránh khỏi một kiếm này, chỉ để nó sượt qua cổ, đồng thời vận dụng Long Chúng Thiên tâm kinh, da thịt trên người trở nên vô cùng cứng rắn, đạo kiếm khí sắc bén kia để lại trên cổ hắn một vệt hồng, làm những người vây xem cả kinh kêu lên.

Khóe miệng Đằng Phi hiện lên một nụ cười lạnh, hắn cố ý để lại sơ hở này là vì để sau này còn có cớ mà nói. Lúc này, thân thể chợt vọt lên, nâng tay hung hăng đánh về phía vai trái Lăng Phôn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi