CHIẾN THẦN BIẾN

Răng rắc

Thanh âm xương cốt bị vỡ vụn vang lên, Lăng Phồn phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Toàn bộ vai trái, bị một chiều khửu tay của Đằng Phi đánh nát bét.

Sự tình còn không có xong, Đằng Phi nâng đầu gối chân trái, hung hăng thúc về phía bụng của Lăng Phồn, lần này nếu bị trúng chiêu, toàn bộ Đấu tuyền sẽ bị thương nặng, tương lai của Lăng Phồn cũng sẽ bị phế.

Không thể phủ nhận, Lăng Phồn này cũng có vài phần bổn sự, sở dĩ Đằng Phi dễ dàng áp sát như thế là do tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức ngoài hắn ra, không có ai đoán được. Các mặt khác, cũng là do Lăng Phồn khinh địch gây nên. Hắn không nghĩ đến, một thiếu niên nông thôn đến từ phía nam đế quốc, lại có thân thủ cao minh như thế.

Trong nháy mắt xương vai trái bị vỡ vụn, đấu khí trong cơ thể Lăng Phồn vận chuyển đến cực hạn, thân hình lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được đầu gối của Đằng Phi.

Thân hình hắn dừng lại, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, toàn bộ xương vai trái đã bị Đằng Phi đập nát, khiến hắn vô cùng đau nhức, mặt Lăng Phồn vì đau đớn mà vặn vẹo, ánh mắt nhìn Đằng Phi tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ.

Đến lúc này, đám người vây xem mới hít một ngụm lượng khí, không ít người lúc trước ngăn cản Đằng Phi đánh với Lương Ngọc, rốt cục đã thấy được thực lực của Đằng Phi, không thể tưởng tượng được hắn cường đại như vậy.

Cũng có người cảm thán Lăng Phồn, một kiếm kia của hắn, cũng kinh diễm mười phần, cũng đã lưu lại một vết máu ở trên cổ Đằng Phi, chỉ kém một xíu là cắt đứt được động mạnh chủ trên cổ Đăng Phi, tuy Lăng Phồn bị đánh bại, nhưng trong lòng không ít người, thực lực song phương hẳn là năm năm.

Không biết, trong đầu Đằng Phi lúc này, truyền đến tiếng cười của Thanh Long lão tổ :

- Tên đầu đất này rốt cuộc đã thông suốt, cũng chẳng phải ngu quá, dùng đầu óc đánh nhau, người làm tốt lắm, phi thường tốt, ha ha ha ha, tiểu tử này nhất định nghĩ là do hắn sơ suất, mới có thể bị người đánh bại, hơn nữa, ngươi cố ý nhường hắn để thiếu chút nữa hắn đâm trúng người, cho dù có người đến tìm phiền toái, ngươi cũng có lý do thoái thác, người ta muốn giết ngươi, ngươi tự nhiên phải phản kháng, không không xem ra, Lão tổ ta cũng không uổng phí công huấn luyện ngươi.

Thanh Long lão tổ cười kiêu ngạo, Đằng Phi phẫn nộ nhìn Lăng Phồn quát:

- Ta với ngươi không quen biết, người vô duyên vô cớ ngăn đường đi của ta, sai người đánh gãy chân của ta, muốn phế bỏ ta, thủ hạ của ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi lại rút kiếm giết người, ta đến từ nông thôn, nhưng đế độ này, lại là nơi không có pháp chế sao? Lại có thể dung túng cho người ta làm bậy?

Đằng Phi nói một phen, câu nào cũng chiếm lý, như một cái búa tạ nhỏ, đánh vào trong lòng Lăng Phồn, bản thân Lăng Phồn bị trọng thương, đã rất giận, lại nghe thấy lời của Đằng Phi, tức thì bị tức giận đến mức sôi lên, không kiềm chế nổi, phun ra một ngụm máu, chỉ vào Đằng Phi mắng :

- Họ Đằng, người nhớ kỹ đấy, chuyện này không yên đầu, người chuẩn bị cho người nhặt xác đi.

Nói xong, dưới sự nâng đỡ của hạ nhân, liến bước nhanh ra ngoài, leo lên một chiếc xe ngựa xa hoa, đi nhanh khỏi đó.

Trong mắt Đằng Phi lấp lánh, nói thật, nếu không phải là ở đây, với lời nói lúc nãy của Lăng Phồn, Đằng Phi đã có ý định giết hắn, người này quả thật không nào, không biết bị ai xúi giục, đến đây gây sự, rất nhiều chuyện, thường bị phá hủy trong tay những người như thế.

Đằng Phi nhìn bốn phía, cũng lười tìm xem ai xúi giục Lăng Phồn, phong chừng không ai khác chính là vài người trẻ tuổi của bát đại gia tộc, ngoài sáng bọn họ không phải là đối thủ, bắt đầu dùng đến âm mưu.

Đằng Phi cũng không sợ những thủ đoạn của bọn họ, ở trong Hồn Vực, hắn học được đủ loại thủ đoạn ám toán, chẳng qua là khinh thường không sử dụng, nhưng cũng không đại biểu cho việc cả đời hắn sẽ không dùng.

Nói như Thanh Long lão tổ chính là : Mỗi người, đều có phương thức đối đãi riêng.

Đằng Phi thầm chấp nhận, đối mặt với lực ảnh hưởng của bát đại gia tộc ở Thanh Nguyên Châu, hắn có thể không kiêng nể gì, thậm chí có thể không thèm nhìn chuyện con gái của Vương gia được sủng ái trong cung, nhưng ở để đô, lại không giống như vậy.

Chân vẽ hoàng triều có một câu nói: Không vào đế đô, không biết tước vị nhỏ.

Tại trong Chân Võ Thành phồn hoa, quý tộc quá nhiều, ngươi không cẩn thận sẽ đắc tội với một vị huấn quý đương triều, cho nên, làm việc ở để đô, nhất định phải cẩn thận, không phải sợ ai, nhưng ít ra cũng không nên dễ dàng cho ngươi đánh vào nhược điểm của mình.

Ba người Đằng Phi đi ra ngoài cửa, đi lên hai chiếc xe ngựa, Đằng Phi chưa đi cùng đám người Đăng Long, hắn hẹn gặp đám người Đăng Long sau, hắn còn muốn đi đến nhà trọ, chờ tin tức của Bạo Long, với xung đột vừa phát sinh này, Đằng Phi cũng không thèm để trong lòng.

Sau khi trở lại nhà trọ, Đằng Phi ăn uống qua loa một chút, đến tận lúc khuya, Bạo Long mới về, thấy Đằng Phi vẫn đang chờ mình, Bạo Long có chút ngại ngùng, nhưng ngay lập tức, liền hưng phấn nói :

- dong binh đoàn của ta đã đăng ký thành công, tên là Phi Long, hắc hắc, rất có khí thế chứ?

Đằng Phi cười nói :

- Mặc dù có chút thô tục, nhưng vẫn được, đoàn dong binh thôi mà, tốt nhất vẫn là hơi tục .

- Sách sách, đây là tên tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.

Bạo Long nhức đầu, sau đó nói :

- Ta chuẩn bị bắt đầu tuyển thành viên, binh cần tinh chứ không cần nhiều, cho nên, ta tính nên nghiêm khắc một tí, ý người thế nào?

Đằng Phi gật gật đầu:

- Chuyện này, ngươi cứ quyết định là được, kinh nghiệm ở phương diện này của người nhiều hơn ta, ta không có ý kiến.

- Tốt lắm, ta đây đi làm, yên tâm, trong vòng hai năm đến ba năm, ta chắc chắn sẽ mang cho ngươi một đoàn dong binh cường đại.

Bạo Long rất tin tưởng nói.

Hắn không phải khoe khoang, bởi vì thời điểm ngày hôm nay đăng ký ở Dong Binh Công Hội, Bạo Long gặp được bốn, năm người bằng hữu ở chiến trường Vực ngoại, tuy không quen biết hết nhưng đã cùng nhau trải qua một thời gian nên họ vẫn có cảm giác thân cận, biết được Bạo Long đăng ký làm đoàn dong binh, lập tức có hai người đáp ứng sẽ hỗ trợ.

Từ trong miệng bọn họ Bạo Long biết được, cũng giống như Huyền Vũ hoàng triều, bên Chân Võ hoàng triều này cũng có nhiều chiến sĩ Ngoại Vực Chiến Trường, phần lớn đều không có danh hiệu quý tộc, mà không có ích lợi thực tế gì, toàn bộ lợi ích đế quốc, gần như bị khống chế ở trong tay một ít quý tộc quyền thế, người bình thường, muốn được một khối đất phong thì quá ư là khó khăn.

Cũng bởi vì như thế, Bạo Long mới có tin tưởng, trong hai ba năm, có thể tạo ra một đoàn dong binh cường đại.

Hai người lại hàn huyên một lúc, rồi trở về phòng của mình để nghỉ ngơi, Đằng Phi quay về phòng, trước sau như một lại vận hành Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, điều này đã trở thành một thói quen, mấy năm qua chưa từng gián đoạn.

Hiện tại trong thân thể Đằng Phi đã đả thông mười bảy đầu mạch, trong đó có bảy chỗ là thời điểm Lục Tử Lăng cải tạo thân thể hắn đã đả thông, còn mười chỗ, là đấu mạch trong Thiên Đạo Ngữ Thập Đấu Mạch Đại Pháp mở ra.

Trong lòng Đằng Phi hiểu rõ, hai tràng chiến đấu hôm nay, đấu khí chậm rãi chảy ở trong thân thể hắn, tích lũy qua thời gian dài như vậy, đấu khí trong mười bảy Đấu mạch, đã tích lũy rất nhiều, đấu khí trong cơ thể chạy càng nhanh, đồng thời, thiên địa linh khí quanh thân thể, cũng tụ tập đến mười bảy đấu tuyền trong cơ thể Đằng Phi.

Ông

Mười bảy đấu mạch đồng thời cộng minh, đấu khí trong đấu mạch, đồn thời phân ra một tia năng lượng tinh thuần, lao tới đâu hạch.

Đấu hạch trong đầu mạch, lập tức phát triển rõ ràng, càng ngày càng lớn hơn, tiếp đó, tốc độ xoay tròn của Đấu khí, lại tăng lên rất nhiều.

Đằng Phi chậm rãi mở hai mắt, thở phào một cái, thực lực đấu khí rốt cuộc từ bậc bốn cấp sáu tăng lên bậc bốn cấp tấm, tuy rằng Đấu mạch của Thiên Đạo Ngũ

Thập Đấu Mạch Đại Pháp chưa tăng lên mười một cái, nhưng ít ra, thực lực của hắn lại tăng lên.

Xem ra người ta nói quả nhiên đúng : Chiến đấu, mới là đường tắt để tăng lên thực lực tốt nhất.

Đằng Phi lộ ra nụ cười hài lòng, lại bắt đầu vận hành Bát Bộ Thiên Long Quyết, luyện hóa chân khí trong đan điền, ngưng kết chân nguyên.

Đêm dài yên tĩnh, ánh trăng sáng như nước, ở trong phòng trọ tại đế Phi không ngừng tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, Bạo Long đến tìm Đằng Phi để các từ, đồng thời đưa cho Đằng Phi địa chỉ nhà trọ mới mà hắn thuê ngay cạnh Dong Binh Công Hội, Đằng Phi cũng chuẩn bị đi đến Chân Võ Học Viện, để làm thủ tục nhập học. Tiếp đó hắn còn muốn đi bái phỏng Lăng gia, tốt nhất nên làm xong thủ tục nhập học trong sáng nay.

Đế đô Chân Võ Học Viện, ở thành bắc, Đằng Phi ngồi xe ngựa, đi khoảng hơn một canh giờ, mới đến được nơi này.

Khác với Thủy Tiên Học Viện, cửa chính của Chân Võ Học Viện cực kỳ cao lớn, hơn nữa nhìn qua cũng có chút cổ xưa, trên tảng đá lưu lại nhiều dấu vết của năm tháng, nhìn qua có phong cách hùng tráng.

Đằng Phi đứng ở cửa chính Chân Võ Học Viện, ngẩng đầu nhìn lên đại môn giống như một tòa núi cao, thầm nghĩ trong lòng: Người đứng ở cửa chính này, chỉ

sẽ có cảm giác mình cực kỳ nhỏ bé, đấy là khí phách của Chân Võ Học Viện sao?

- Đằng Phi.

Một thanh âm, đem Đằng Phi tỉnh lại, thấy Đằng Lôi đang vẫy tay gọi hắn, trên mặt mang theo dáng tươi cười.

Đằng Phi mỉm cười, đi đến gần Đằng Lôi.

- Ngươi tới sớm hơn so với giờ hẹn, may mắn ta cũng đến sớm một chút, bằng không, người lại phải ở đây chờ ta.

Đằng Lôi cười cười lớn tiếng nói, sau đó chỉ vào cửa chính nói :

- Đai môn này rất có khí thế, người nào lần đầu tới đây, đều bị cái cửa này làm cho rung động.

Đằng Phi cười cười gật đầu:

- Đích xác, là như vậy.

- Hắc, thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy, đã bị dọa choáng váng, không nghĩ tới trên đời này lại có một cái cửa lớn như vậy, không ít người cũng giống ta, nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như sợ hãi không ít đâu?

Đằng Lôi vừa nói, vừa dẫn Đằng Phi đi vào sâu trong sân trường:

- Đúng rồi, ngươi đã nổi tiếng, ngay cả viện trưởng đại nhân cũng biết, đêm qua ta và đại ca, phải đến thông báo, nói nếu ngươi đến, liền đưa người đi gặp Viện trưởng đại nhân, hắc hắc, ta với ngươi đi, ta đến bây giờ còn chưa ra mắt Viện trưởng đại nhân đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi