CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chưong 561: Có người đánh lén!

Bây giờ, hai mắt của cô bị mù, hành động không thuận tiện, nhưng mà vì không muốn mang đến phiền phức cho Tân Vũ Phong, cô cũng không muốn tìm người giúp việc đặc biệt gì, cho nên đến cuối cùng mẹ của cô là Triệu Như Lan đã nhận lấy trách nhiệm tự mình chăm sóc cho con gái.

Bên ngoài Biệt thự.

Lúc này, Tiêu Mặc Chiến là người dẫn đầu trong tiểu đội hai mươi người được tổ chức từ những cao thủ trong quân Hổ Bôn ở biên giới phía Bắc, bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Lâm Kiều Như, cho nên giờ phút này tất cả đều đang tuần tra ở bên ngoài căn Biệt thự như thường lệ.

Một trăm cao thủ tinh nhuệ của Tân Phiệt đều che giấu thân hình và tiếng bước chân của chính mình, lặng lẽ đến gần căn Biệt thự số sáu mươi sáu.

Danh hiệu Hổ Úy Ngũ phẩm của Tiểu Mặc Chiến cũng không phải chỉ là một cái tên răng không có thực lực.

Mặc dù trong số hơn một trăm cao thủ tinh nhuệ này của Tần Phiệt có không ít người có thực lực mạnh hơn so với Tiêu Mặc Chiến, nhưng mà Tiêu Mặc Chiến đã được tôi luyện ở trong mưa máu gió tanh một khoảng thời gian dài rồi, cho nên rất nhanh sau đó anh ta đã phát hiện ra được có điều khác thường.

“Không xong rồi, có địch tấn công!”

Tiêu Mặc Chiến kinh ngạc hô vang lên một tiếng, cảnh cáo cho mười mấy người bảo vệ đang ra ngoài tuần tra với mình, để cho mọi người lập tức lên tinh thần.

Thế nhưng hết thảy… Đều đã không còn kịp nữa!

Một trăm cao thủ tinh nhuệ của Tần Phiệt đã ồ ạt lao đến như sói như hổ, mạnh mẽ khó lòng ngăn nối.

Bọn họ còn đã được cấp cho trang bị hoàn hảo nhất, sử dụng vũ khí tân tiến nhất lại cộng thêm một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này tinh thần của tất cả bọn họ đều rất phấn chấn, khí thế dạt dào!

Rất nhiều đạn gây mê được đặc chế kết hợp cùng với ống giảm thanh cải tiến được sử dụng, sau cùng chỉ có tiếng viên đạn xe gió lướt đi trong không trung!

“Vút!”

Vút!”

“Vút!”

Mấy tiếng đạn bay vang lên!

Những viên đạn gây mê ùn ùn kéo đến, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới lớn vô cùng rậm rạp chằng chịt và cực kỳ nguy hiểm, không chút do dự nào tấn công về phía đám người Tiêu Mặc Chiến bên kia!

“Không ổn rồi!”

Lời nói của Tiêu Mặc Chiến vẫn còn chưa dứt, nhưng chỉ trong phút chốc đã có hơn một nửa số người dưới sự chỉ huy của anh ta ngã xuống, bởi vì không kịp phòng bị cho nên đã trúng phải đạn gây mê, rơi vào hôn mê bất tỉnh!

“Là ai?”

Trong lòng Tiêu Mặc Chiến cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đám kẻ thù này không hề phát ra bất cứ một âm thanh nào mà đã bắt đầu tiến đánh, hơn nữa mục tiêu rõ ràng là muốn nhắm về phía bọn họ!

Chiến thần Thiên Vũ không có ở đây, đám người hèn hạ này lại thừa dịp nhà vắng chủ mà tiến vào, âm thầm đánh lén!

Tuyệt đối không phải là người lương thiện gì!

Chỉ vừa mới chiến đấu được một thời gian ngắn, một nửa số quân tinh nhuệ của biên giới phía Bắc đã không thể chống đỡ tiếp được nữa, ngã nhào xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Mặc Chiến cắn răng, bộc phát ra thực lực của cao thủ ở trình độ cao nhất của cảnh giới Ám Kình, tạo thành một chiếc lồng bảo vệ ở xung quanh thân mình!

Đạn gây mê bắn vào phía trên lớp bảo vệ chỉ phát ra tiếng sắt thép va đập vào nhau, sau đó vỡ bật ra bên ngoài!

Nhưng mà quá trình như vậy liên tục lặp lại, thể tấn công giống như một dòng nước xoáy đang chảy vô cùng mãnh liệt vậy, chảy dài không dứt, rất nhanh sau sau đó đã khiến cho chiếc lồng bảo vệ của Tiêu Mặc Chiến bắt đầu xuất hiện vết nứt!

Những người khác còn đang đứng được cũng không còn sức lực nào để mà chống đỡ tiếp!

Tiêu Mặc Chiến nhìn tình huống diễn ra không thuận lợi như vậy, lập tức biết được kết quả của trận chiến đấu này là không tốt! Anh ta đột nhiên hạ quyết tâm, không do dự nữa mà vột thắng thân mình vào trong làn mưa đạn rừng sáng của đối phương!

Bắt giặc phải bắt vua trướ!

cChỉ cần bắt được kẻ dẫn đầu của đám người này thì thể tấn công sẽ theo đó được giải quyết một cách dễ dàng, nói không chừng còn có thể trì hoãn thêm một ít thời gian nữa, ít nhất là còn có khả năng tranh thủ được một cơ hội thương lượng!

“A á á!”

Sau lưng Tiêu Mặc Chiến liên tục truyền tới những tiếng kêu rên của các chiến hữu!

Tiêu Mặc Chiến không dám quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không khó để suy đoán ra, ở dưới rừng súng mưa đạn dày đặc như vậy, những chiến hữu kia chắc chắn là không thể nào chống cự lại được, nhất định vẫn sẽ ngã xuống!

Cũng không phải là do bọn họ không có đủ thực lực, mà là trận đánh lén này thật sự đã diễn ra quá mức đột ngột, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

“Ầm ầm ầm!”

Hai mắt của Tiêu Mặc Chiến hiện lên từng mảng đỏ thẫm, hai hàm răng trắng cắn chặt lại, đối với mỗi một người xuất hiện ở trước mặt để cản bước chân của anh ta, anh ta đều không chút nương tay mà hạ gục triệt để đối thủ trong một đòn đánh duy nhất!

Ngay tại lúc này, giữa đám người rậm rạp và chằng chịt cuối cùng cũng đã để lộ ra một điểm yếu!

Dù sao thì Tiêu Mặc Chiến cũng là cao thủ có thực lực ở trình độ cao nhất của cảnh giới Ám Kình, cho nên anh ta lập tức nắm bắt được cơ hội này!

Nhưng mà, ngay tại thời điểm Tiểu Mặc Chiến cho rằng là bản thân mình đã thấp thoáng nhìn thấy được ánh sáng rạng đông thì Trương Lực Ứng vẫn luôn đứng ở bên cạnh của Tân Thiên Lâm trước đó… Rốt cuộc cũng ra tay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi