CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chưong 562: Máu tươi nhuộm đỏ căn Biệt thự số sáu mươi sáu!

Chỉ thấy thân hình của Trương Lực Ưng chớp lóe lên như dòng điện, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới chắn ở trước mặt của Tiêu Mặc Chiến!

Trong lúc Tiêu Mặc Chiến vẫn còn đang cảm thấy kinh ngạc, nhất thời không kịp tránh né, Trương Lực Ưng đã nhanh chóng lao tới, tung ra bản lĩnh nổi danh của anh ta!

Đại Lực Ưng Trảo Công! Mười ngón tay giống như mười cây gậy sắt vươn thẳng ra rồi lao về phía mặt của Tiêu Mặc Chiến!

Trong lòng Tiêu Mặc Chiến âm thầm nói không hay rồi, thân người tức khắc nhịp bước lại nhanh về phía sau, nhưng mà trong lúc anh ta gấp rút lùi về phía sau thì đồng thời, Trương Lực Ưng cũng mạnh mẽ tung đòn đánh hiểm về phía này!

Chỉ một giây không chú ý tới, móng vuốt cứng rắn như thép cuốn theo gió bão cuồn cuộn của Trương Lực Ưng đã chính xác đánh trúng mục tiêu, đập vào trên ngực của Tiêu Mặc Chiến!

Lúc này Tiêu Mặc Chiển mới chậm chạp phát hiện ra rằng, mới vừa rồi tư thế tấn công vào trên mặt mình của của Trương Lực Ưng chẳng qua chỉ là chiêu đánh lạc hướng mà thôi, ngực của anh ta mới là mục tiêu chân chính của Trương Lực Ưng.

Nếu như không phải là mới vừa rồi Tiêu Mặc Chiến tránh né kịp thời, sợ rằng bây giờ trái tim của anh ta đã bị bàn tay như thép kia của Trương Lực Ưng móc ra khỏi lồng ngực mất rồi!

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Tiêu Mặc Chiến tuôn ra như mưa rơi.

Trong loại tình huống như thế này, bất kể là về môn võ công kỳ quái gì gì đó, về thân xác mạnh mẽ lại sắc bén đang không ngừng lao vút đến đây hay là mười ngón tay giống như được đúc ra từ sắt thép kia… Tất cả những thứ này đều không cho phép Tiêu Mặc Chiến suy tính quá nhiều!

“Ken két!”

Tiêu Mặc Chiến tiếp tục lùi nhanh về phía sau, nhưng mà phần áo giáp bảo vệ ở trước ngực đã bị những ngón tay sắc nhọn của Trương Lực Ưng đâm cho rách rưới đến mức không chịu nổi, cũng không còn bất kỳ tác dụng phòng bị nào nữa!

Trương Lực Ưng thừa thắng xông lên tấn công, bước chân đi của anh ta cũng thấp thoáng như có thêm đôi cánh của một con chim ưng oai vệ đang giang ra, tiếp sức cho bước đi càng thêm mạnh mẽ, vì thế cho nên, chỉ sau mấy bước, Trương Lực Ưng đã đuổi kịp Tiêu Mặc Chiến!

Mười chiếc móng uốn cong như móng vuốt chim ưng, cứng rắn giống như được đúc bằng thép lại một lần nữa tấn công đến!

Bên trên mười móng tay kia lóe lên từng tia ánh sáng kim bóng loáng và lạnh lẽo tựa như màu sắc của kim loại, không giống như thân xác máu thịt của người trần, mà giống như là Thần binh!

“Vút! Vút! Vút!”

Một móng nối tiếp một móng lao đến!

Rất nhanh, trên người của Tiêu Mặc Chiến đã hiện lên đầy những vết thương, chiếc lồng dùng để tự bảo vệ bản thân lúc trước cũng đã hoàn toàn vỡ tan tành, từng mảnh vụn rơi tán loạn đầy đất, những vết thương không ngừng rỉ ra những tia máu tươi đầm địa, nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo và da thịt.

Giờ phút này, Tiêu Mặc Chiến đã không còn bất cứ một ý tưởng nào khác nữa, anh ta chỉ biết là những chiến sĩ của biên giới phía Bắc chiến sĩ luôn luôn sẵn sàng đối mặt với cái chết, báo tăng trước lúc khăn gói rời đi, nên dù gặp hoàn cảnh như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không lui về phía sau!

Sau lưng của anh ta còn có những chiến hữu đã mất đi năng lực chiến đấu, khó khăn lắm có thể tự vệ được chính bản thân mình.

Vậy nên anh ta chỉ có thể tiến về trước, không cách nào lui về phía sau.

Tuyệt đối không thể lùi về phía sau, tuyệt đối không thể ngã xuống!

Tiêu Mặc Chiến ôm theo niềm tin mãnh liệt như vậy, tiếp đó đột phá khỏi tiềm lực của trình độ cao nhất trong cảnh giới Ám Kình!

Nhưng mà… Vẫn còn cách cảnh giới Tông Sư một khoảng cách khá xa.

Còn trước mắt, đối thủ Trương Lực Ưng của anh ta lại là một cường giả cảnh giới Tông Sư, giờ phút này trên mặt của Trương Lực Ưng tràn đầy vẻ ung dung và bình thản.

Đánh nhau với Tiêu Mặc Chiến đối với Trường Lực Ưng mà nói cũng ung dung giống như là kẻ đi săn trêu đùa con mồi vậy!

Trương Lực Ưng thường thường vươn bộ móng vuốt của chính mình ra, tựa như đây không phải là một cuộc chiến đấu, ngược lại chẳng qua chỉ là đang trêu đùa Tiêu Mặc Chiến mà thôi!

Tiêu Mặc Chiến vừa giận vừa tức, nhưng bởi vì thực lực không đủ để đầu lại, cho nên anh ta chỉ có thể tránh né những đòn tấn công như có như không của Trương Lực Ưng.

Cứ coi như là Tiêu Mặc Chiến bất chợt đánh ra được một đòn tấn công lại thì cũng dễ dàng bị Trương Lực Ưng thành thạo tránh đi mất hoặc là nhẹ nhàng chặn lại.

“Lịch bịch!”

Một cuộc chiến đấu giữa hai người không cùng đẳng cấp cũng diễn ra được trong một khoảng thời gian, cuối cùng, bởi vì thực lực của Tiêu Mặc Chiến vẫn còn cách cảnh giới Tông Sự một bước xa, cho nên không thể chống đỡ tiếp được mà ngã xuống.

Mới vừa rồi trong lúc đánh nhau với Trường Lực Ưng, Tiêu Mặc Chiến đã chi nhiều hơn thu, tiêu hao quá nhiều sức bền của cơ thể.

Ở trên chiến trường nơi biên giới phía Bắc đã tôi luyện cho Tiêu Mặc Chiến một sức mạnh ý chí vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà đến cuối cùng ý chí cũng không cách nào vượt qua được sự áp chế trong thực tế trước mắt của sự chênh lệch cấp bậc tu vi.

Cuộc chiến đấu ở phía bên kia cũng đã kết thúc từ lâu.

Các chiến hữu rối rít trúng phải đạn gây mê trong làn mưa đạn, ngã xuống đất không dây nối.

Máu tươi nhuộm đỏ bãi cỏ xanh trong căn Biệt thự số sáu mươi sáu.

Nơi này vốn dĩ phải là mái nhà ấm áp, khoảng sân này vốn dĩ phải là nơi mà Chiến thần Thiên Vũ chơi đùa cùng với người yêu trong ánh nắng ấm áp và bình yên.

Vậy mà giờ đây nó lại trở thành một chiến trường với mùi máu tanh nồng đậm!

Tiêu Mặc Chiển có chút mất hết sức lực ngửa đầu lên mà nhìn trời, anh ta, không thể trông giữ nơi này…

“Bich! Bich! Bich!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi