CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 607:

“Ba ngày rồi! Tôi phải một trăm con heo đi ra ngoài, cũng không tìm được người!”

“Cũng chỉ là tìm một con đàn bà, vậy mà khiến cho từng đứa chúng mày, bị làm khó thành cái bộ dạng như thế này! Tao nuôi chúng mày có ích lợi gì cơ chứ? Hả?”

Tần Thiên Lâm không chút nể tình, tức tối mắng to.

Trong số những người đi ra bên ngoài, có một số là cường giả của một phe thế chân vạc, thế nhưng một chút mặt mũi Tân Thiên Lâm cũng không cho!

“Thuộc hạ không có năng lực!”

Hộ vệ Tần Phiệt bị Tần Thiên Lâm chỉ tay vào mũi mắng, quỳ xuống đất ngay tại chỗ. Chỉ có điều, Tân Thiên Lâm quả thật nói cũng không sai.

Những hộ vệ Tân Phiệt này đều là cường giả khá cao thủ, nhưng mà nhiệm vụ chỉ là lục soát tìm một người phụ nữ, ba ngày rồi mà cũng không có tiến triển gì.

“Thuộc hạ vô dụng!”

Một trăm tên hộ vệ tinh nhuệ, tất cả đều ý thức được điểm này, trong lòng buồn bực, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tân Thiên Lâm.

Tân Thiên Lâm giận tím mặt, đứng dậy, che chỗ xương sườn bị gãy lia của mình, hung hăng đả một cước không biết trúng người ai.

“Phế vật!”

“Đồ hèn nhát!”

“Rác rưởi!”

Người bị đạp, chỉ yên lặng chịu đựng, căn bản không dám phản kháng Thiểu chủ Tần Phiệt.

Tân Thiên Lâm đạp mấy cái, phát tiết cơn giận của mình, nhưng sau đó thì xương sườn bị gãy cũng bị kéo căng ra.

Anh ta không tiện làm ra động tác gì khác, chỉ có thể một tay che vết thương, ngồi xuống một lần nữa.

“Tiêu Mặc Chiến bên đó thì sao?”

Tân Thiên Lâm sắc mặt nặng nề, họ “Cái tên đó, có nói gì không?”

“Thằng nhãi đó, miệng thật sự quá cứng!”

Một gã hộ vệ phụ trách việc tra hỏi Tiêu Mặc Chiến, xích lên phía trước mấy bước rồi trả lời.

“Đúng vậy, thưa thiếu chủ”

Một hộ vệ khác cũng phụ trách tra hỏi Tiêu Mặc Chiến, cũng nhích đầu gối về phía trước mấy bước: “Chúng tôi chưa từng thấy cái miệng nào cũng như vậy… Móng tay đều bị rút sạch, cũng không nói ra bất cứ thông tin gì.”

“Đúng đó, trên người anh ta không có chỗ nào lành lặn, móng tay móng chân, tất cả đều bị chúng ta rút ra…”

Một người khác mặt mày ủ dột nói: “Về cơ bản dụng cụ tra tấn nào cũng đã dùng qua rồi, nhưng mà anh ta chính là không chịu nói…”

“Đúng vậy đó!”

Hộ vệ mở miệng báo cáo đầu tiên, đột nhiên linh quang chợt lóe, mở miệng nói: “Thiếu chủ, chúng ta có thể bắt tay từ mẹ của con nhỏ đó! Lúc nó chạy trốn, trên người không phải mang theo điện thoại di động sao? Chúng ta gọi điện thoại cho mẹ nó, vậy thì không phải nó sẽ chui đầu vào lưới sao?”

“Đúng đó!”

Tân Thiên Lâm được câu này nhắc nhở, như được khai sáng, vỗ đùi: “Đúng! Mày nói đúng!”

Trước đây, Tân Thiên Lâm rơi vào mớ suy nghĩ mới không nhìn rõ được, chỉ muốn làm sao bắt được Lâm Kiều Như mà thôi! Nhưng mà nơi Lâm Kiều Như chạy trốn, là một mảnh rừng và đồng ruộng, muốn ẩn nấp, thật sự không khó. Vì vậy, hành động lục soát nơi ẩn náu của Lâm Kiều Như, trở nên hết sức khó khăn.

“Trước đây sao tao không nghĩ đến nhỉ!”

Tân Thiên Lâm tán thưởng nhìn người đưa ra ý kiến một câu: “Biện pháp mày nói, trái lại lại là một cách hay!”

Anh ta rốt cuộc cũng tìm được ý tưởng mới, sau đó sắc mặt trở nên âm trầm như trước, mắt thường có thể thấy được cảm xúc lẫn lộn, liên tục khen ngợi: “Không tệ không tệ! Chuyện này, giao cho mày đi làm! Đi thăm dò số điện thoại của Lâm Kiều Như, gọi mẹ cô ta tới đây!”

Tần Thiện Lâm mặt đầy vui mừng, dừng một lát sau đó bổ sung: “Sau khi làm xong chuyện này, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh!”

“Vâng!”

Hộ vệ kia nhìn thấy trên mặt thiếu chủ có biểu cảm vui vẻ, không kiếm được thả lỏng người rất nhiều.

Huống chi, sau khi làm xong chuyện này, anh ta còn được thưởng!

Hộ vệ lập tức đứng lên, chỉ mấy người cùng phụ trách việc thẩm vấn Tiêu Mặc Chiến chung với anh ta, rời khỏi công xưởng bỏ hoang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi