CHIẾN THẦN CUỒNG PHONG

Chương 608:

Ở một nơi không xa chỗ của Tân Thiên Lâm.

Cũng là ngoại ô Đông Hải, cạnh quốc lộ. Trước đó, Lâm Kiều Như trốn trong rừng cây nhỏ, có một cái hố, chính là nơi ẩn nấp hiện tại của Lâm Kiều Như.

Ba ngày trước, Tiêu Mặc Chiến đặt cô ở ven đường, để cho Lâm Kiều Như tự mình trốn trước.

Nhưng mà Lâm Kiều Như cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, mắt lại không nhìn thấy, chạy không xa được thì không nói, còn thường xuyên bị trật chân té ngã bởi vì địa hình nhấp nhô trong rừng.

Cũng chính vì một lần bị ngã, Lâm Kiều Như vô tình rơi xuống cái hố này.

Lâm Kiều Như bị treo chân, căn bản không thể nào ra ngoài được, chỉ có thể ngồi ở dưới hố, ngẩn ngơ như vậy khoảng ba ngày.

Nhưng trong cái rủi có cái mày, chính vì lần vô tình này, khiến cô thoát được trận lục soát của đám hộ vệ Tần Phiệt.

Nhưng đồng thời, thứ cô phải đối mặt còn có vực sâu tuyệt vọng.

Trong hố, ẩm ướt lạnh lẽo vô cùng.

Trước đây Lâm Kiều Như chỉ là một cô gái bình thường, ngay cả côn trùng nhỏ cũng sợ, nhưng bây giờ cô đã quen âm thanh rúc rích của đám côn trùng ở bên tai.

Thậm chí bởi vì không có thức ăn, Lâm Kiều Như bắt đầu cân nhắc, mình có nên ăn những thứ này hay không, những côn trùng mà ngày xưa nhìn qua rất đáng sợ và buồn nôn…

Dẫu sao, ở trong cái hố này, không có bất kỳ cọng cây ngọn cỏ nào, ngay cả ăn có sống cô cũng không có mà ăn.

Chỉ có ngày hôm qua có một trận mưa nhỏ, Lâm Kiều Như dùng hai tay hứng một chút nước mưa, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lâm Kiều Như chớp mắt, liều mạng kiềm chế không để cho nước mắt rơi ra.

Rơi vào hoàn cảnh bi thảm đến mức này, nhưng ngay cả khóc cô cũng không dám, rất sợ lúc mình khóc, sẽ mang đi nước trong cơ thể, khiến tình cảnh của cô càng thêm khốn khó.

Ban đêm gió rét thôi lá cây kêu xào xạc, trong rừng luôn truyền đến âm thanh thú dữ kêu rên, Lâm Kiều Như đỡ cái chân bị thương của mình, rụt vào trong góc một cái.

Lân Kiều Như không biết, liệu rằng một khắc sau, có thể có con thú dữ nào đó rơi xuống, bắt mình làm một bữa ăn thoả thích hay không…

Trong hố yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng côn trùng, không nơi nương tựa, không có bất kỳ nguồn thức ăn nào, ở bên ngoài luôn mơ hồ truyền đến tiếng thú dữ gào thét.

Cô không biết, rốt cuộc mình có thể kiên trì bao lâu.

Dưới tình thế không lối thoát như vậy, Lâm Kiều Như đương nhiên tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, nhưng chưa từng nảy sinh ra suy nghĩ chết chóc.

Cô tin tưởng và cũng chắc chắn rằng, lần này thần bảo vệ của cô cũng sẽ không ngoại lệ, thần bảo vệ của cô, lần này cũng sẽ tới cứu cô…

“Tinh tinh tang!” Ngay lúc này, một hồi tiếng chuông điện thoại reo lên.

Ban đầu Lâm Kiều Như còn sợ hết hồn, một hồi lâu mới nhớ ra, là điện thoại di động của chính mình, nhất thời trong lòng vui mừng.

Là Tần Vũ Phong sao?

Tần Vũ Phong đến tìm cô sao?

Lâm Kiều Như lục lọi lấy điện thoại di động ra, tốn rất nhiều sức, mới tìm được nút trả lời bấm xuống.

Nhưng ở đầu dây bên kia, không phải âm thanh tràn ngập ấm áp quen thuộc của Tân Vũ Phong.

Giọng nói đó, giống như ác ma đến từ địa ngục!

“A, cô Lâm Kiều Như này… ba ngày rồi, cô thật đúng là khiến tôi dễ tìm nhỉ!”

“Là anh, Tân Thiên Lâm!”

Lâm Kiều Như kinh ngạc kêu một tiếng.

Ký ức ngày đó rành rành trước mắt, Lâm Kiều Như lập tức nhận ra, người giả mạo Tân Vũ Phong này!

Trước đó, thống lĩnh Tiêu đã nói với cô, người đàn ông giả mạo Tân Vũ Phong tìm tới cửa, là em trai của Tần Vũ Phong, Tân Thiên Lâm.

Trước đó Lâm Kiều Như chỉ biết, quan hệ giữa Tần Vũ Phong và người trong nhà không tốt lắm, nhưng cũng không biết giữa anh em họ có mâu thuẫn gì.

Nhưng lúc trước, Tân Thiên Lâm giả mạo Tân Vũ Phong, có ý đồ quấy rối cô, lại còn muốn bắt cô và đại thống lĩnh Tiêu, Lâm Kiều Như liền biết, Tân Thiên Lâm này, tuyệt đối không phải loại người hiền lành gi cho cam.

Thậm chí còn tệ hơn, anh ta chắc chắn là một ác ma đội lốt da người!

Đầu bên kia điện thoại, âm thanh tra hỏi của Tần Thiên Lâm tiếp tục truyền tới: “Cô gái, bây giờ cô ở đâu, thành thật khai báo đi!”

“Tôi nhổ vào!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi