CHIẾN THẦN Ở RỂ

Chương 3316:

Mục Xung giận quá hóa cười: “Không ngờ có một ngày, Mục phủ lại bị một đám người khác họ kiểm soát, ngay cả dòng chính của Mục phủ như tôi, đứa con nối dõi duy nhất của bố tôi cũng không có tư cách thừa kế vị trí thành chủ, đúng là mỉa mai thật!”

Ông ta nói rồi trừng mắt nhìn kiếm khách Ảnh Tử, lập tức quay người rời đi.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn theo hướng Mục Xung rời đi, thở dài, cảm thấy hết sức phức tạp.

Ông ta không muốn nhúng tay vào chuyện của Mục phủ, nhưng ông ta và Mục thành chủ là anh em tốt, bạn bè tốt nhiều năm, trước khi đi, Mục thành chủ đã giao Mục phủ cho ông ta, cũng là muốn ông ta hỗ trợ bảo vệ Mục phủ.

Rõ ràng Mục thành chủ cũng chưa cân nhắc đến việc có giao chức thành chủ Mục phủ cho Mục Xung không, nếu có thì Mục thành chủ đã để Mục Xung làm thiếu thành chủ Mục phủ từ lâu rồi.

Chính vì không có nên ông ta mới đề nghị giao chức thành chủ Mục phủ cho Mục Phương.

“Chú Ảnh, hay chú giao chức thành chủ cho anh trai tôi đi?”

Mục Phương bỗng bước tới trước mặt kiếm khách Ảnh Tử, buồn bã nói: “Tôi không muốn mất anh vì vị trí thành chủ!”

Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu, thở dài, trầm ị giọng nói: “Nếu Mục Xung chịu phấn đấu, hội trưởng lão đã không giao vị trí thành chủ cho cô.

Bao năm qua, bố cô không đưa Mục Xung lên làm thiếu thành chủ đã nói rõ vấn đề rồi”.

“Trong khoảng thời gian này, Mục Xung đã làm rất nhiều chuyện bất lợi với Mục phủ, chỉ với hành động của cậu ta mấy hôm nay, cậu ta vốn không có tư cách trở thành thành chủ, nếu để cậu ta lên làm thành chủ Mục phủ thật, có lẽ chẳng mấy chốc, Mục phủ sẽ hoàn toàn trở thành thế lực hạng bét mất”.

Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! “Mục Phương, cô không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cô chính là thành chủ Mục phủ, mọi chuyện của Mục phủ đều do cô quyết định! Đừng để bố cô thất vọng nhé!”

Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, mắt Mục Phương đỏ hoe, gật nhẹ đầu, kiên định nói: “Chú Ảnh, tôi biết rồi, chú cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng quản lý Mục phủ, dốc hết khả năng để giúp Mục phủ mạnh mẽ hơn!”

Kiếm khách Ảnh Tử võ vai Mục Phương, gật đầu: “Tốt lãm!”

“Được rồi, nếu Dương Thanh cần Mục phủ hỗ trợ, tuy cô băng lòng, cậu ấy cũng sẽ không quay lại Mục phủ đâu, cô phải nhớ kỹ, không bao giờ được đối đầu với Dương Thanh nhé”.

Mục Phương vội gật đầu: “Chú Ảnh cứ yên †âm, tôi biết nên làm thế nào mà”.

Lúc này, trong rừng rậm bên ngoài Mục phủ.

Dương Thanh đang đứng đấy một mình, chẳng mấy chốc, một thanh niên đã bước tới, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi theo.

“Dương Thanh!”

Tống Nghị thấy Dương Thanh, bèn mỉm cười.

Dương Thanh gật nhẹ đầu, nói: “Anh Tống, tôi đã chuẩn bị xong, có thể giúp anh năm giữ phủ Hoài Thành bất cứ lúc nào, anh định ra tay khi nào thế?”

Tống Nghị hơi bất ngờ, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu phải rời khỏi Mục phủ à?”

Dương Thanh không giấu giếm, gật đầu: “Tôi đã ra ngoài quá lâu, đến lúc quay về rồi”.

Tống Nghị trầm tư một lát, nhìn về phía ông Vương bên cạnh, nói: “Ông Vương, ông dặn người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi mệnh lệnh hành động bất cứ lúc nào”.

Ông Vương gật đầu: “Được, tôi đi sắp xếp ngay đây!”

Tống Nghị nhìn Dương Thanh: “Nếu cậu vội đi, tôi sẽ không làm lỡ chuyện của cậu nữa, ba tiếng sau gặp ở phủ Hoài Thành, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi