CHIẾN THẦN Ở RỂ

Chương 3317

Dương Thanh gật đầu: “Được!”

Anh nói rồi quay người rời đi.

“Dương Thanh!”

Tống Nghị bỗng mở miệng.

Dương Thanh quay người, ngờ vực nhìn Tống Nghị, Tống Nghị nói: “Đêm qua, sát thủ đánh lén cậu là sát thủ Thánh Cung”.

Nghe thấy Tống Nghị nói thế, con ngươi Dương Thanh bỗng co lại, anh vội bước về phía Tống Nghị, nói lớn: “Anh nói hết những chuyện về Thánh Cung cho tôi biết đi!”

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe nói đến thế lực Thánh Cung này, nhưng đây không phải chuyện chính, quan trọng là Tân Y – em vợ anh đang là một sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ của Thánh Cung.

Anh vội rời đi vì muốn nhanh chóng tìm thấy Tân Y, không ngờ Tống Nghị cũng biết chuyện ám sát đêm qua, còn biết sát thủ ám sát anh đến từ Thánh Cung nữa.

Tống Nghị nghiêm nghị nói: “Thánh Cung là tổ chức sát thủ hàng đầu của giới võ thuật, có thực lực gần với gia tộc Cổ Võ, có người nói thủ lĩnh Thánh Cung là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

“Trừ thủ lĩnh Thánh Cung ra, Thánh Cung còn có tám hộ pháp Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, được gọi là tám vị tướng của Thánh Cung, ngoài ra còn có mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trung kỳ và sơ kỳ”.

“Nếu muốn mời Thánh Cung ra tay thì phải trả thù lao bằng một nửa sản nghiệp của gia tộc, nhưng những nhiệm vụ mà Thánh Cung nhận đều sẽ được hoàn thành, lần này sát thủ được cử tới không giết nổi cậu, tiếp đến Thánh Cung sẽ sắp xếp sát thủ mạnh hơn đi giết cậu, cho đến khi cậu chết mới thôi”.

Sắc mặt Dương Thanh u ám tới cực điểm, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến tổ chức sát thủ Thánh Cung này, lại có người bằng lòng chỉ trả một nửa tài sản của gia tộc mình để lấy mạng anh.

Trong khoảng thời gian này, cũng không có nhiều người biết hành tung của anh, người muốn lấy mạng anh chỉ có hai thế lực, phủ Hoài Thành hoặc Mục phủ.

Có rất nhiều người ở phủ Hoài Thành muốn giết anh, còn ở Mục phủ, có lẽ chỉ mình Mục Xung muốn lấy mạng anh, có thể nhận thấy điều đó từ thái độ của Mục Xung với anh.

Về phần rốt cuộc ai đã mời sát thủ Thánh Cung tới giết anh, bây giờ không thể kết luận nữa rồi.

“Thánh Cung ở đâu?”

Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, hỏi.

Tống Nghị nói: “Ngũ Hành Sơn!”

“Cảm ơn nhé!”

Dương Thanh nói cảm ơn rồi quay người rời đi.

“Thiếu thành chủ, Dương Thanh hỏi Thánh Cung ở đâu, chẳng lẽ cậu ta định tới Thánh Cung à?”

Sau khi Dương Thanh đi, cao thủ Tống phủ đang đứng sau Tống Nghị chợt hỏi.

Tống Nghị lắc đầu, nói: “Với thực lực của cậu ta bây giờ, nếu dám đến Thánh Cung thật thì chỉ còn đường chết, trừ khi sư phụ cậu ta ra tay giúp, nhưng sư phụ cậu ta là cao thủ Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, ông ta không thể nhúng tay vào chuyện của cao thủ dưới Thiên Cảnh”.

“Được rồi, chúng ta cũng nên đến phủ Hoài Thành thôi, chuẩn bị sẵn sàng, ba tiếng nữa sẽ ra tay với phủ Hoài Thành”.

Sau khi rời đi, Dương Thanh về Mục phủ, tìm kiếm khách Ảnh Tử trước.

Dương Thanh nói: “Tiền bối Ảnh Tử, tôi phải đến Hoài Thành một chuyến, Tiểu Uyển và Tiểu Lam sẽ tạm thời ở lại Mục phủ, mong tiền bối Ảnh Tử chăm sóc họ giúp tôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi