CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Được bàn tay dày rộng của Đường Tuấn xoa đầu, gương mặt Dương Lộc lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, trong lòng dâng lên chút ấm áp. Cô ấy vừa định trả lời, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Nhìn số gọi đến, chính là mẹ cô ấy.  

Đường Tuấn gật đầu, lúc này Dương Lộc mới bắt máy.  

Advertisement

“Dạ. Con biết rồi.”  

Advertisement

“Con sẽ về ngay.”  

Sau khi bắt máy, Dương Lộc nghe vài câu, gương mặt lập tức hiện lên vẻ chán ghét, trong giọng điệu có vài phần kháng cự. Rất nhanh, cô ấy đã cúp máy.  

Đường Tuấn phát hiện sự bất thường của cô ấy, hỏi: “Sao vậy?”  

Với tu vi của anh, muốn nghe nội dung điện thoại không phải chuyện khó. Nhưng hành vi này không có đạo đức, hơn nữa đối phương còn là mẹ của Dương Lộc, cho nên Đường Tuấn rất tự giác không nghe lén.  

Dương Lộc lắc đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh cùng tôi về nhà một chuyến được không?”  

Đường Tuấn do dự một lúc, vốn muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mong chờ mang theo chút cầu xin của Dương Lộc, anh vẫn đồng ý.  

Nửa tiếng sau, Dương Lộc lái chiếc xe phổ thông của cô ấy đến một khu dân cư gần trung tâm thành phố. Khu dân cư cũng không phải cư xá cao cấp mới phát triển, nhưng tốt ở chỗ hoàn cảnh yên tĩnh. Đường Tuấn nhớ, giá nhà ở khu dân cư này không đắt.  

Trong lòng anh không khỏi thấy kì lạ. Bây giờ Dương Lộc đã là giám đốc Tập đoàn Thiên Thanh, lương cả năm cũng lên hàng tỷ, tuy tạm thời không mua nổi biệt thự cao cấp, nhưng mua khu dân cư trong trung tâm thành phố vẫn dư sức. Hơn nữa xe của cô gái này không đắt, càng kém xa so với mấy chiếc Mercedes, BMW mà phần lớn quản lý cấp cao trong Tập đoàn Thiên Thanh dùng.  

Dường như nhìn ra sự thắc mắc của Đường Tuấn, gương mặt Dương Lộc ửng đỏ, nói: “Nhà đủ ở, xe lái ổn là được rồi. Hơn nữa anh kiếm tiền cũng không dễ dàng.”  

Đường Tuấn không khỏi câm nín, thì ra là tiết kiệm tiền cho anh.  

“An toàn ở khu dân cư này thế nào?” Đường Tuấn hỏi. Bây giờ thân phận của Dương Lộc nay đã khác xưa, quản lý Tập đoàn Thiên Thanh, giá trị con người hàng tỷ, hơn nữa buôn bán bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần rất dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ khác. Đường Tuấn không khỏi lo lắng cho an toàn của cô ấy.  

Dương Lộc lắc đầu, nói: “Tôi ít khi lộ mặt trước truyền thông, đều do Ninh Đình Trung phụ trách mảng này, thỉnh thoảng tôi mới ra mặt. Ngay cả mẹ tôi cũng không biết tôi là giám đốc Tập đoàn Thiên Thanh, để mẹ yên tâm tôi còn phải mua thế chấp căn nhà này. Trong khu này vốn không ai biết thân phận của tôi.”  

Đường Tuấn không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Lộc. Người xưa có câu, giàu sang không về quê cũ, như mặc áo gấm đi đêm. Dương Lộc thì ngược lại, ngay cả mẹ của mình cũng không nói, có lẽ sợ mẹ lo lắng cô ấy làm chuyện không tốt. Dù sao bây giờ có rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp vì muốn tiền tài, tình nguyện để người giàu có bao nuôi thậm chí làm người thứ ba.  

“Vẫn nên đổi nơi ở khác đi. Bây giờ thân phận cô đã khác, nếu cô không nói được với dì, cứ để tôi giải thích với dì.” Đường Tuấn nhìn Dương Lộc, nói đùa: “Không cần khiến bản thân uất ức, cô là giám đốc Tập đoàn Thiên Thanh. Nếu để người ta biết cô ở đây, còn tưởng tôi bạc đãi cô.”  

Dương Lộc gật đầu, nói: “Ừm. Gần đây cũng có suy nghĩ muốn đổi chỗ.”  

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến trước cửa nhà.  

Cửa khép hờ, hai người còn chưa đi vào, đã nghe thấy giọng nói chanh chua từ trong nhà truyền ra: “Dương Lộc nhà các người sao còn chưa trở về? Không biết chúng tôi đang đợi cô ta sao, một con nhóc quê mùa, kiểu cách càng lúc càng ghê gớm nhỉ. Mau gọi điện hối đi, nhà của các người, vừa rách vừa nát, thật sự là tôi chẳng muốn ở một phút một giây nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi